Chương 1 - Chó Muốn Cướp.
Chương 2 - Tôi Dập Đầu Xin Anh.
Chương 3 - Chạy Là Thượng Sách.
Chương 4 - Bán Bao Cao Su.
Chương 5 - Bà Chủ Nhà Phù Thủy.
Chương 6 - Phủ Tổng Thống.
Chương 7 - Có Gì Đặc Biệt Hơn Người.
Chương 8 - Sợ Đến Ngây Người.
Chương 9 - Có Gì Đặc Biệt Hơn Người.
Chương 10 - Cô Thật Sự Là Một Người Thông Minh.
Chương 11 - Người Giúp Việc.
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Sự Chênh Lệch Rõ Ràng
Chương 16 - Bắt Tại Trận
Chương 17 - Cậu Chủ
Chương 18 - Tất Cả Đều Nghe Theo Cậu
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Dối Trá
Chương 21 - Vẫn Là Miễn Đi.
Chương 22 - Chương 22
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Chương 50
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 82 - Chương 82
Chương 83 - Chương 83
Chương 84 - Chương 84
Chương 85 - Chương 85
Chương 86 - Chương 86
Chương 87 - Chương 87
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Chương 89
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chương 99
Chương 100 - Chương 100
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Chương 102
Chương 103 - Chương 103
Chương 104 - Chương 104
Chương 105 - Chương 105
Chương 106 - Chương 106
Chương 107 - Chương 107
Chương 108 - Chương 108
Chương 109 - Chương 109
Chương 110 - Chương 110
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Chương 113
Chương 114 - Chương 114
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Chương 116
Chương 117 - Chương 117
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Chương 119
Chương 120 - Chương 120
Chương 121 - Chương 121
Chương 122 - Chương 122
Chương 123 - Chương 123
Chương 124 - Chương 124
Chương 125 - Chương 125
Chương 126 - Chương 126
Chương 127 - Chương 127
Chương 128 - Chương 128
Chương 129 - Chương 129
Chương 130 - Chương 130
Chương 131 - Chương 131
Chương 132 - Chương 132
Chương 133 - Chương 133
Chương 134 - Chương 134
Chương 135 - Chương 135
Chương 136 - Chương 136
Chương 137 - Chương 137
Chương 138 - Chương 138
Chương 139 - Chương 139
Chương 140 - Chương 140
Chương 141 - Chương 141
Chương 142 - Chương 142
Chương 143 - Chương 143
Chương 144 - Chương 144
Chương 145 - Chương 145
Chương 146 - Chương 146
Chương 147 - Chương 147
Chương 148 - Chương 148
Chương 149 - Chương 149
Chương 150 - Chương 150
Chương 151 - Chương 151
Chương 152 - Chương 152
Chương 153 - Chương 153
Chương 154 - Chương 154
Chương 155 - Chương 155
Chương 156 - Chương 156
Chương 157 - Chương 157
Chương 1 - Chó Muốn Cướp.
Chương 2 - Tôi Dập Đầu Xin Anh.
Chương 3 - Chạy Là Thượng Sách.
Chương 4 - Bán Bao Cao Su.
Chương 5 - Bà Chủ Nhà Phù Thủy.
Chương 6 - Phủ Tổng Thống.
Chương 7 - Có Gì Đặc Biệt Hơn Người.
Chương 8 - Sợ Đến Ngây Người.
Chương 9 - Có Gì Đặc Biệt Hơn Người.
Chương 10 - Cô Thật Sự Là Một Người Thông Minh.
Chương 11 - Người Giúp Việc.
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Sự Chênh Lệch Rõ Ràng
Chương 16 - Bắt Tại Trận
Chương 17 - Cậu Chủ
Chương 18 - Tất Cả Đều Nghe Theo Cậu
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Dối Trá
Chương 21 - Vẫn Là Miễn Đi.
Chương 22 - Chương 22
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Chương 50
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 82 - Chương 82
Chương 83 - Chương 83
Chương 84 - Chương 84
Chương 85 - Chương 85
Chương 86 - Chương 86
Chương 87 - Chương 87
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Chương 89
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chương 99
Chương 100 - Chương 100
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Chương 102
Chương 103 - Chương 103
Chương 104 - Chương 104
Chương 105 - Chương 105
Chương 106 - Chương 106
Chương 107 - Chương 107
Chương 108 - Chương 108
Chương 109 - Chương 109
Chương 110 - Chương 110
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Chương 113
Chương 114 - Chương 114
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Chương 116
Chương 117 - Chương 117
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Chương 119
Chương 120 - Chương 120
Chương 121 - Chương 121
Chương 122 - Chương 122
Chương 123 - Chương 123
Chương 124 - Chương 124
Chương 125 - Chương 125
Chương 126 - Chương 126
Chương 127 - Chương 127
Chương 128 - Chương 128
Chương 129 - Chương 129
Chương 130 - Chương 130
Chương 131 - Chương 131
Chương 132 - Chương 132
Chương 133 - Chương 133
Chương 134 - Chương 134
Chương 135 - Chương 135
Chương 136 - Chương 136
Chương 137 - Chương 137
Chương 138 - Chương 138
Chương 139 - Chương 139
Chương 140 - Chương 140
Chương 141 - Chương 141
Chương 142 - Chương 142
Chương 143 - Chương 143
Chương 144 - Chương 144
Chương 145 - Chương 145
Chương 146 - Chương 146
Chương 147 - Chương 147
Chương 148 - Chương 148
Chương 149 - Chương 149
Chương 150 - Chương 150
Chương 151 - Chương 151
Chương 152 - Chương 152
Chương 153 - Chương 153
Chương 154 - Chương 154
Chương 155 - Chương 155
Chương 156 - Chương 156
Chương 157 - Chương 157
Khi cô đi vào phòng khách của phủ tổng thống, nhìn thấy đèn trong phòng làm việc ở lầu hai vẫn còn sáng.
Đỗ Lôi Ti giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ thì đã là hơn chín giờ, không ngờ một người được nhiều người hâm mộ như tổng thống lại có quá khứ như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Lôi Ti quay về phòng thay đồ ngủ nằm trên giường, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, không biết có phải do lạ giường hay bởi vì những lời cô chủ nói vẫn luôn văng vẳng bên tai...
.
.
.
.
Cô xuống giường đi tới nhà bếp rót nước uống, lại nhìn ra ngoài một lần, thì ra thời gian trôi qua rất nhanh, đã mười một giờ, không ngờ ngày đầu tiên đến đây đã được gắp hết tất cả mọi người.
“Ah? Quản gia, ông vẫn chưa ngủ sao?” Đỗ Lôi Ti tò mò hỏi.
“Chưa, tổng thống vẫn chưa ngủ, tôi sợ lát nữa tổng thống tìm lại không thấy nên không dám ngủ"
Đỗ Lôi Ti lại tò mò “Quản gia, ông làm ở đây bao lâu rồi?”
Quản gia nghĩ lại thời gian đã qua ở phủ tổng thống, dằng dặc mở miệng “Phải mấy chục năm rồi!
”
“Ồ!
” Đỗ Lôi Ti uống nước gật đầu.
“Đúng rồi, quản gia, tổng thống thường hay ngủ trễ như vậy sao?”
“Đây là chuyện thường xuyên, có khi là thức thâu đêm.
”
“Quản gia hay là ông nghỉ trước đi, cháu ở đây thay ông.
.
.
ông tuổi cũng đã cao, nên nghỉ ngơi sớm một chút.
” Đỗ Lôi Ti bỏ ly nước xuống, đi tới bên cạnh quản gia nói.
“Vậy cũng được, tuổi tôi cũng đã lớn, thật sự là chịu không nổi.
” Quản gia nhìn cảm thấy cô gái giúp việc mới tới này rất chịu khó, xoay người quay về phòng nghỉ ngơi.
Đỗ Lôi Ti cầm một ly cà phê đi lên lầu hai, gõ cửa phòng làm việc.
“Cốc cốc.
.
.
.
.
.
”
“Mời vào!
” Giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền ra.
Cô thật sự cảm thấy hơi sợ, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ban ngày.
Làm đổ cà phê bắn lên người tổng thống lại còn không sợ chết mà lau chỗ đó của đàn ông, bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy thật là xấu hổ.
“Mời vào!
” Gọng nói không vui của tổng thống lại một lần nữa vang lên.
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy vẫn không có người đi vào, nhíu máy đứng dậy, mở cửa.
“Cô ở đây làm gì?”
“Hả?” Đỗ Lôi Ti bị người đàn ông đứng trước mặt dọa sợ, thiếu chút nữa làm đổ cà phê ra ngoài.
Bùi Tuấn Vũ tối sầm mặt, anh thật sự không còn gì để nói, rõ ràng cô gõ cửa lại không đi vào, cứ đứng ở đây.
“Hả cái gì?Cô gõ cửa làm gì?” Bùi Tuấn Vũ mất kiên nhẫn nói.
Anh ghét nhất lúc làm việc mà bị người khác cắt ngang, lại còn là một người ngu ngốc như cô.
Đỗ Lôi Ti ngượng ngùng cúi đầu “Tôi thấy đã trễ như vậy mà tổng thống vẫn làm việc nên mới đưa cà phê đến cho anh.
”
Bùi Tuấn Vũ dựa vào cửa ra vào không vui nói “ Không phải tôi đã nói cô không được bước vào phòng làm việc nữa bước sao?”
“Cái này, tôi biết rõ.
”
“Biết mà vẫn còn dám tới?” Bùi Tuấn Vũ thật sự là không nói nổi, lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ như vậy.
“Tôi chỉ là thấy đã trễ như vậy mới đưa cà phê tới cho anh tỉnh người, còn có, xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
” Nói xong Đỗ Lôi Ti khom người nâng hai tay bưng cà phê lên nói xin lỗi.