Tại sao ư?...
.
.
Tại sao?.
.
.
.
.
_Nó chợt mở mắt sau giấc mộng dài.
.
-Mình.
.
.
đã ngủ quên?
- Khò.
.
.
.
.
Nó kéo chăn đắp cho hắn.
.
.
Một lúc sau.
.
.
Nó quay đầu nhìn lại!
? Sao hắn vào đây được!
? Chung giường!
? Khóa cửa rồi mà?! Nó giữ trạng thái hết sức bình tĩnh.
.
.
- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á !
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
_Hắn vừa mới tỉnh ngủ liền hoảng hồn hét theo
- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á !
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
_Nó đáp lại
- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á !
?!
???!
!
!
!
!
_Hắn hỏi
- Á Á Á Á Á Á Á Á!
!
!
!
!
!
!
!
_Nó trả lời
- Á Á Á Á Á Á Á Á!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
_Hai người đồng thanh!
Sau cuộc khủng hoảng "TOÀN THẾ GIỚI", bình yên đã trở lại.
.
.
Nó lấy khẩu cung hắn
- Lí do vì sao cậu lẻn vào phòng tôi ngủ ?
- Lâu rồi không gặp chị, vả lại tôi muốn được nằm lên đùi chị ngủ như hồi đó!
- Vậy là tối qua!
? Cậu ngủ trên đùi tôi!
?_Nó rùng mình sau cái gật đầu thật thà, ngây thơ của Hắn ta
- Hí hí!
!
- Cậu vào bằng cách nào!
?
Hắn chỉ tay về cánh cửa phòng đã bị gãy và phá banh-ra-tông
- Cậu! Cút ngay!
!
- Tôi sẽ làm lại cánh cửa với một điều kiện
- Cậu muốn gì ở tôi?
- Chị là Osin của riêng tôi trong vòng 3 tháng! Chỉ cần nhiêu đó thôi
- Không, tôi sẽ tự kêu người làm lại cửa phòng!
- Chị nghĩ tôi sẽ để vậy sao? Đâu dễ
- Cậu!
?.
.
.
Cậu dám!
- Chị đang thách thức tôi đấy à?
- Tôi đồng ý!
- Thỏa thuận!
-.
.
.
.
Thỏa thuận. Rồi, mau làm lại cửa cho tôi đi
- Từ từ,
.
.
.
còn sớm mà, tôi đã gọi thợ đến rồi, bây giờ chúng ta đi thôi!
Hắn kéo tay nó đi
- Đi đâu!
?
- Đi dạo! Đeo cái này vào đi!
- Cái này là.
.
.
.
- Chị còn nhớ sao? Cái xích chó khi xưa đấy!
- Cái gì!
? Tôi không đeo!
- Đồng nghĩa với việc chị không cần cửa phòng! Thế thôi!
Nó vội đeo vào cổ, Lu nhận ra sự thay đổi của chiếc vòng cổ.
.
.
- Nó đổi thay rồi, cái vòng cổ này đã chật hơn trước rồi.
.
.
- Chị nhìn lại đi
- Nhìn gì?
- Do nó chật hơn hay do chị đã lớn hơn?
Lu ngạc nhiên ngắm nhìn chiếc vòng cổ hồi lâu.
.
.
Nó nhận ra.
.
.
Không phải do chiếc xích cổ thay đổi mà là do.
.
.
Lu.
.
.
đã đổi thay. Nó nhìn xích cổ rồi lại nhìn Phong,
Lu đang thắc mắc,
.
.
.
Hắn đang cố khiến cho Nó nhận ra điều gì sao!
?
Sau lần đi dạo đó.
.
.
Nó cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, thôi thì cứ làm Osin cho cậu chủ vậy!