Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,996,681
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Dị Giới
Xuyên Không
Cung Đấu
     
     

“ Hiện tại ngươi có thể trả lời ta, năm đó chia rẽ cha mẹ ta, muốn bắt đi huynh trưởng có phải là người Ôn gia hay không?” Cố Nhược Vân đi về phía Ôn Nhã, lạnh giọng hỏi.

Ôn Nhã hừ một tiếng, quay đầu, cũng không nguyện ý trả lời câu hỏi của Cố Nhược Vân.

“ Chu Tước.

Cố Nhược Vân nhìn bộ dáng không muốn trả lời của Ôn Nhã, nhàn nhạt nói một câu: “ Ta muốn làm nàng mở miệng, chuyện này liền giao cho ngươi xử lý.

Tức khắc, thân thể Ôn Nhã chấn động, hoảng sợ nhìn Chu Tước đang đi về phía mình, dung nhan khó coi nói: “ Các ngươi muốn làm cái gì?”

“ Đương nhiên là làm ngươi trả lời vấn đề của chủ nhân!

Chu Tước cười hì hì nhìn Ôn Nhã, nàng vươn tay, phía trên lòng bàn tay bỗng nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa hừng hực: “ Ngươi có biết kết cục của gia chủ Lâm gia? Lúc ấy chính ta đã đem Chu Tước chi hỏa vây khốn hắn, hơn nữa làm cho thân thể hắn không bị hủy, linh hồn cũng bất diệt, quan trọng hơn là ở trong Chu Tước chi hỏa bị tra tấn ngàn năm...

.

.

Dung nhan Ôn Nhã càng thêm sợ hãi, bước chân muốn thối lui về phía sau.

Nhưng mà căn bản Chu Tước không cho nàng có cơ hội, cũng đã tới sau lưng nàng.

Kết cục của gia chủ Lâm gia, nàng như thế nào không biết?

Không!

Hẳn là toàn bộ người Đệ Nhất thành đều biết!

Nghe nói, bên trong nhà cửa Lâm gia, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ truyền đến tiếng hét thống khổ, đã giằng co suốt nửa năm đều không có dừng lại! cái loại tiếng hét thê lương này, giống như sói gào quỷ khóc, làm người khác nghe xong đều cảm thấy sợ hãi.

Chẳng lẽ, lúc trước người đem gia chủ Lâm gia tra tấn thảm thiết như thế, chính là tiểu nha đầu này?

Đương nhiên, ta khẳng định sẽ không làm như vậy đối với ngươi.

.

.

.

.

.

Thời điểm Ôn Nhã càng thêm sợ hãi, âm thanh Chu Tước lại lần nữa vang lên.

Sau khi nghe được âm thanh của nàng, Ôn Nhã không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần không phải có kết cục giống như gia chủ Lâm gia, nàng cũng không cần phải sợ hãi.

.

.

.

.

.

.

.

.

“ Đối với ngươi, ngàn năm làm sao mà đủ?” Con ngươi Chu Tước chuyển động vài cái, tươi cười trên mặt càng sâu, “ Ít nhất cũng phải một vạn năm mới được, rốt cuộc các ngươi thân là chủ tử Ôn gia, kết cục làm sao có thể giống hạ nhân Lâm gia?”

Giờ khắc này, Ôn Nhã chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân phát tán toàn thân, cho dù Chu Tước đang cầm ngọn lửa trước mặt, nàng lại không chút nào cảm nhận được độ ấm, lạnh đến mức toàn bộ thân thể run rẩy không thôi.

.

.

.

.

“ Nói đi, các ngươi rốt cuộc có phải là chủ nhân sau màn?”

Chu Tước kéo ngọn lửa trong lòng bàn tay, giọng nói mang theo uy hiếp: “ Nếu ngươi không trả lời, ta tuyệt đối sẽ làm ngươi thê thảm hơn Lâm gia!

“ Ta nói,

” Ôn Nhã rốt cuộc mở miệng, sắc mặt tái nhợt nói, “ Không sai, chuyện kia xác thật là Ôn gia làm chủ!

Oanh!

Một đạo lửa giận cường đại từ trên người Cố Nhược Vân phát ra lan tràn, nàng lạnh lùng nhìn Ôn Nhã hỏi: “ Các ngươi muốn bắt đi huynh trưởng ta là vì cái gì? Tốt nhất phải thành thật nói hết cho ta, nếu không kết cục ngươi rõ ràng nhất!

“ Là.

.

.

.

.

.

.

” Ôn Nhã cắn cắn môi, “ Là vì muốn đem hắn luyện chế thành con rối!

Con rối?

Nghe hai chữ như vậy, hơi thở trên người Cố Nhược Vân càng thêm lạnh lẽo, mang theo tức giận muốn giết người.

Con rối chính là không có suy nghĩ như con người, là sinh vật chỉ biết nghe theo hiệu lệnh của chủ nhân! Ôn gia thế nhưng muốn đem Cố Sanh Tiêu luyện chế thành con rối.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

“ Khoảng thời gian trước Ôn gia các ngươi có phải đã đi tới Tây Linh đại lục, hơn nữa bắt đi huynh trưởng? Hiện tại huynh trưởng ta đang ở nơi nào? Còn ở chỗ Ôn gia ngươi hay không?”

“ Không,

” Ôn Nhã lắc lắc đầu, “ Cố Sanh Tiêu kia bị muộ muộ lòng lang dạ sói của ta trộm thả chạy đi, hắn đã không còn ở Ôn gia, vậy hiện tại ngươi có buông tha ta không?”

“ Buông tha ngươi?”

Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, chậm rãi hướng tới Ôn Nhã: “ Ta đương nhiên sẽ bỏ qua cho ngươi.