Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,996,681
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Dị Giới
Xuyên Không
Cung Đấu
     
     

“ Nha đầu, là gia hỏa này khi dễ ngươi sao?”

Bỗng nhiên, một âm thanh tà mị lười biếng chậm rãi vang lên trong bầu trời đêm, phảng phất giống như tà thần rơi vào trong tai mọi người.

Tử Ngọc kinh ngac quay đầu, nhìn nam tử áo tím đứng bên cạnh Cố Nhược Vân, ngơ ngác chớp đôi mắt, không rõ gia hỏa này xuất hiện từ khi nào.

Dưới bóng đêm, nam nhân một bộ trường bào màu đỏ tía, trên dung nhan tuấn mỹ nâng lên một mạt tươi cười tà khí, trong ánh mắt màu tím nghiêm nghị chứa đầy sát khí, cười tà mị nhìn về phía nam tử áo bào trắng, trên người lộ ra sát khí lạnh lẽo.

“ Tử Tà, giúp ta tiễn khách.

Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn tả sứ, giọng nói thanh lãnh nói.

“ Yên tâm đi, việc này giao cho ta.

” Tử Tà khẽ cười một tiếng, chậm rãi hướng tới tả sứ, theo bước chân hắn nện xuống là khí thế cường đại trên người lạnh lẽo khếch tán ra, làm cho người khác không thể nhúc nhích.

Một thân trường bào màu đỏ tía, dưới gió đêm chậm rãi bay lên, nhất cử nhất động của nam nhân đều lộ ra hơi thở tôn quý, hắn giống như một vị thần hoàn mỹ đến tận cùng, chỉ sợ liếc nhìn hắn một cái chính là khinh nhờn hắn.

“ Nha đầu này là người của ta,

” Tử Tà nâng lên khóe môi, ý cười không chút nào đạt tới đáy mắt, mắt tím của hắn mang theo thần sắc tà khí nghiêm nghị, “ Cho nên, ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào khi dễ nàng.

Ánh mắt tả sứ xuất hiện một mạt kiêng kị, hắn nhìn thấy nam tử này trống rỗng xuất hiện, cảnh giác hỏi: “ Ngươi là người phương nào?”

“ Ta là người như thế nào, ngươi không xứng biết.

Tầm mắt Tử Tà đảo qua tả sứ, cho dù chỉ là một cái liếc mắt này lại làm trái tim tả sứ đột nhiên run rẩy một chút, bước chân nhịn không được lui về sau vài bước.

Nam nhân này rất mạnh!

Ít nhất là nhân vật cùng cấp bậc với mấy vị trưởng lão kia.

Bên cạnh Cố Nhược Vân như thế nào lại có cường giả?

Lòng của tả sứ dần chìm vào đáy cốc, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao ở tầng năm trong tháp thí luyện kia, nàng lại có thể tồn tại đi ra, hóa ra bởi vì có nam nhân này!

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn chuyển hướng Cố Nhược Vân, cười lạnh nói: “ Cố Nhược Vân, người nam nhân này lai lịch không rõ, ta nghĩ ngươi có thể đạt được quán quân lần này khẳng định cùng hắn thoát không khỏi có quan hệ! Nhưng trước khi thi đấu ngươi không có báo qua tên của hắn, hiện tại hắn chỉ có tính là người ngoài, tỷ thí trong Ẩn Môn không cho phép người ngoài xuất hiện, bởi vậy ngươi đã gian lận trong thi đấu! Việc này ta sẽ trở về bẩm báo trưởng lão, hủy bỏ tư cách tiếp nhận truyền thừa của ngươi.

Chỉ cần có thể bắt lây nhược điểm gian lận của nàng, cho dù lúc này không có đem nàng thỉnh trở về được, chính mình cũng có thể cho trưởng lão một cái công đạo.

“ Để ta đưa ngươi đi, hay là ngươi tự lăn?” Tử Tà từ trên cao nhìn xuống nam tử áo bào trắng trước mặt, sát khí trên người dần dần kích động đi ra, bên môi nâng lên một tươi cười lạnh lẽo, “ Nếu để ta đưa ngươi đi, thực xin lỗi...

. ta cũng không có ôn nhu như vậy.

Trừ bỏ đối với Cố Nhược Vân, những người khác trong mắt hắn đều là một đám kiến, có cũng được không cũng chả sao.

Nếu không phải Cố Nhược vân không cho hắn giết người nam tử này, chỉ sợ nam tử áo bào trắng hiện giờ đã là một cái xác không hồn.

“ Cố Nhược Vân, lúc trước ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi không cùng ta tiến đến Ẩn Môn, tổn thất chính là ngươi, sau này hy vọng ngươi đừng hối hận!

” Con ngươi tả sứ trầm xuống, lạnh lùng mở miệng nói.

Tiếp theo sau đo, hắn không hề do dự xoay người rời đi, sợ Tử Tà sẽ đuổi kịp phía sau, tốc độ kia nhanh như một trận gió, lập tức biến mất.

.

.

.

.

.

.

.

.

“ Nha đầu, ta đã giúp ngươi cưỡng chế hắn rời đi, ngươi nên cảm tạ ta như thế nào?” con ngươi Tử Tà hàm chứa tươi cười dừng trên người Cố Nhược vân, ngữ khí ái muội nói, “ Không bằng, lấy thân báo đáp thì thế nào?”

Hiện tại Cố Nhược Vân đối với lời nói Tử Tà coi như không nghe thấy, cho nên đối với đùa giỡn của hắn phảng phất như gió.

Nhưng Tử Ngọc lại không nghĩ như vậy, một đôi mắt cảnh giác nhìn Tử Tà.

Nam nhân này rất là cường đại, hẳn là cùng Thiên Bắc đại nhân không phân cao thấp, như thế nào bên cạnh chủ tử lại tồn tại một người cường đại như vậy?