Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,997,339
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Dị Giới
Xuyên Không
Cung Đấu
     
     

Hắn còn có đồng bạn!

Nhìn chiến đấu trước mắt, Cố Nhược Vân vẫn không động đậy như cũ, chỉ lẳng lặng quan sát tình huống trước mặt.

Đúng lúc này, từ trong ngực nàng truyền đến âm thanh quang quác.

Nàng nhẹ nhàng nhướng nhướng mày, tầm mắt hướng về phái tiểu gia hỏa trong ngực, nhẹ nhàng nói: " Manh Manh, ngươi tỉnh?"

Từ sau khi tiểu gia hỏa này theo nàng rời khỏi Ẩn Môn, nó vẫn luôn ở trong ngực nàng, ngủ đến say sưa không muốn rời đi, cũng không giống như các linh thú khác phải ở trong Thượng Cổ Thần Tháp.

Hơn nữa, gia hỏa này chưa bao giờ ăn uống, mỗi ngày trừ bỏ ngủ vẫn là ngủ, đến nỗi thiếu chút nữa Cố Nhược Vân quên mất sự tồn tại của nó.

" Oa lý quang quác!

"

Tiểu gia hỏa chỉ vào linh thú đang chiên đấu phía trước, không biết đang nói cái gì, bất qua xem biểu tình phẫn nộ của nó cũng biết, tất nhiên do con linh thú này quấy rầy giấc ngủ của nó, cho nên nó phát uy!

" Tiểu Vân nhi, linh thú này từ đâu ngươi có được?" Tá Thượng Thần mỉm cười, đáy mắt lại mang theo nghiên cứu tìm tòi.

" Ẩn Môn.

"

Cố Nhược Vân trầm mặc nửa ngày, vẫn nói đúng sự thật: " Nó là thánh thú Ẩn Môn, khi ta rời Ẩn Môn nó đã quấn theo, ném không được cũng liền mang nó theo.

"

Thánh thú Ẩn Môn?

Trong mắt Tá Thượng Thần xuất hiện một mạt dao động, thật lâu sau mới lộ ra tươi cười yêu nghiệt.

" Đường đường là thánh thú Ẩn Môn, quả thật danh bất hư truyền a~.

"

Khi nói lời này, tầm mắt Tá Thượng Thần liếc nhìn móng vuốt tiểu gia hỏa đặt trên ngực của Cố Nhược Vân, ý cười trên khóe môi càng sâu: " Bất quá, chính là có điểm háo sắc.

"

Nếu là lúc trước, tiểu gia hỏa nghe được có người nói nó háo sắc, tất nhiên nó sẽ nổi trận lôi đình.

Nó là một con tiểu thú thuần khiết như vậy, sao có thể dùng cái từ háo sắc với nó? Quả thực chính là vũ nhục nó!

Nhưng hiện giờ, đối với tiểu gia hỏa mà nói người vũ nhục nó, không có đang giận bằng kẻ đang quấy rầy giấc ngủ của nó.

Vì thế, tiểu gia hỏa nổi giận, cả người đều giống như một con mèo nhỏ dựng xù lông, xoát một tiếng từ trong ngực Cố Nhược Vân xông ra ngoài.

...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Đổng Phương đang cố hết sức ứng phó con linh thú trước mắt, khắp cả người đều là vết thương, nhưng mà cho dù thế nào, hắn vẫn không yên tâm nhìn về phía hai người Mộc Anh cùng Khang Thiếu Kiệt, trong mắt hàm chứa lo lắng.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh màu trắng từ trên troeì giáng xuống, dừng trước mặt Mộc Anh.

Móng vuốt nhỏ của con thú lông xù rống giận chỉ về Phong Báo phía trước, bô bô không biết đang nói cái gì, đôi mắt to tràn đầy phẫn nộ trừng Phong Báo mấy lần, không chút nào sợ hãi.

" Cố Nhược Vân, tiểu sủng vật của ngươi đang làm gì? Nó không muốn sống nữa sao? Mau gọi nó trở về!

" Đổng Phương sửng sốt một chút liền nôn nóng la to.

Không sai, xác thật hắn cảm thấy Cố Nhược Vân làm hắn vướng chân, cũng sẽ oán giận vài câu, nhưng cũng không đại biểu hắn tàn nhẫn đứng nhìn bọn họ chết đi! Mà tiểu gia hỏa này xông lên phía trước rõ ràng chính là tìm chết! Phong Báo chỉ cần một cái tát cũng có thể chụp chết nó!

" Oa lý quang quác!

"

Tiểu gia hỏa nhìn thấy Phong Báo thờ ơ khi thấy mình, vì thế càng thêm phẫn nộ, bộ dàng nguyên bản đáng yêu đột nhiên trở nên hung tợn, cái miệng nhỏ phảng phất mở to ra hết cỡ, so với thân thể nó còn muốn to hơn, bên trong cái miệng nhỏ là một mảnh đen nhánh giống như một cái hắc động.

" Ngao ô!

"

Không đợi Phong Báo kịp phản ứng, tiểu gia hỏa há to miệng một ngụm đem nó nuốt vào, cuối cùng còn vừa lòng đánh ợ một cái, sờ sờ lên bụng căng tròn, cảm thấy rất mỹ mãn hướng Cố Nhược Vân đi qua.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Toàn bộ rừng rậm đều an tĩnh xuống.

Đến nỗi âm thanh gió nhẹ phất qua cũng nghe rất rõ ràng.

Đổng Phương vừa rồi còn nôn nóng tức khắc ngừng lại, âm thanh ở yết hầu không cách nào phát ra. Biểu tình kia của hắn rất là khiếp sợ, giống như là thấy chuyện một con kiến đang cường ngạnh nuốt một con voi, thần sắc tràn ngập cổ quái.

Những người khác cũng đều ngây ngẩn, một màn trước mắt thật sự đã thoát khỏi sự hiểu biết của bọn họ.

Một tiểu thú chỉ bằng bàn tay, thế nhưng mà nó có thể đem Phong Báo to hơn nó gấp mấy lần nuốt đi?

Ách?

Đừng nói là bảy thành viên của đội, đến cả Tá Thượng Thần đều phải kinh hãi nhìn Cố Nhược Vân, đáy mắt quái dị càng đậm.

" ngươi.

.

.

.

.

sở dĩ ngươi dám tham gia tỷ thí, chinh là vì có con linh thú này?"