Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,996,681
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Dị Giới
Xuyên Không
Cung Đấu
     
     

Edit: kaylee

"Oanh nhi.

"

Phủ chủ biến sắc, vội vàng đi đến bên người Hoàng Oanh, nâng thân thể của nàng ta lên, rồi sau đó, đôi con ngươi tràn ngập lửa giận chuyển về phía Thiên Bắc Dạ: "Thiếu chủ, mọi việc Oanh nhi đều lo lắng cho ngươi, ngươi lại quá với nó như thế, mấy người tổ trưởng lão quả nhiên là mắt bị mù, để cho người như ngươi trở thành thiếu chủ!

"

Ngay tại sau khi Phủ chủ nói xong lời này, một âm thanh già nua chậm rãi truyền đến, giống như mang theo khí thế cực kì cường hãn, ầm ầm dừng ở trong lòng mọi người.

"Ngươi nói ai mắt bị mù?"

Âm thanh này là quen thuộc như thế, làm cho Phủ chủ không tự chủ được ngây ngẩn cả người.

Sau đó, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn ta, hai lão giả tiên phong đạo cốt từ ngoài tộc đường đi đến.

Hai lão giả ngày một người mặc trường bào màu xám, một người còn lại mặc y phục màu trắng như trích tiên, nhưng là rất có khí khái, chỉ là khí thế này không phải là trưởng lão khác trong tộc đường có thể so sánh được.

Mà ở phía sau hai người này, còn đi theo hai bạch y nữ tử, chẳng sợ chưa thấy qua tổ trưởng lão, mắt thấy hai bạch y nữ tử kia, cũng đoán được thân phận của tổ trưởng lão.

"Tổ...

. Tổ trưởng lão.

.

.

"

Phủ chủ kinh ngạc nhìn hai lão giả, sau đó nhớ tới lời mình vừa nói, lập tức rùng mình một cái.

Trời ạ, hắn vừa nói gì đó? Vậy mà nói tổ trưởng lão mắt bị mù? Còn trùng hợp bị tổ trưởng lão nghe được?

"Hoàng Vân, lão tiểu tử ngươi vừa nói cái gì?" Ánh mắt của lão giả áo xám trừng lên nhìn Phủ chủ, phía trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ lạnh lùng: "Ngươi nói chúng ta mắt bị mù? Nhưng đúng như thế?"

Nghe được âm thanh có chứa lửa giận của trưởng lão áo xám kia, Hoàng Vân cắn chặt răng: "Tổ trưởng lão, các người vừa bế quan ra, không biết tình huống hiện tại, Thiên Bắc Dạ này hắn không chịu cam lòng làm thiếu chủ, còn muốn mưu quyền soán vị, hơn nữa một mình tặng quyền thế Minh phủ cho một nữ tử! Minh phủ chúng ta phát triển đến to lớn như thế, há có thể đưa đến trong tay hắn? Tổ trưởng lão, người nhất định phải làm chủ vì chúng ta! Người như vậy, không xứng trở thành thiếu chủ Minh phủ ta!

"

Nếu nói, lời nói này của Hoàng Vân là nói người khác, tổ trưởng lão nhưng là tin.

Nhưng cố tình hắn ta nhằm vào là Thiên Bắc Dạ.

Thiên Bắc Dạ là người phương nào? Chính là người sáng lập ra Minh phủ, Minh phủ vốn thuộc về hắn, hắn cho dù lấy lại Minh phủ, cũng không có người dám nói cái gì.

"Nói xong ?" Lão giả áo xám cười lạnh một tiếng, âm thanh lộ ra hơi thở âm lãnh: "Còn có tình huống gì, ngươi nói một lần đi.

"

Không biết vì sao, nhìn trưởng lão áo xám như vậy, trong lòng Hoàng Oanh có chút bất an, nàng ta vội vàng muốn ngăn lại lời nói kế tiếp của phụ thân nhà mình, còn không đợi nàng ta ngăn cản, Phủ chủ đã lại tức giận cáo trạng Thiên Bắc Dạ.

"Tổ trưởng lão, còn không chỉ có như thế, chuyện để cho Hoàng Oanh gả cho Thiên Bắc Dạ này là tổ trưởng lão các người đáp ứng, ta cũng đúng hẹn chấp hành, nhưng mà Thiên Bắc Dạ lại cãi lại mệnh lệnh của các người, không chỉ như thế, hắn còn cố ý muốn cưới nữ tử này làm thê tử.

"

Khi nói lời này, Phủ chủ ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh.

Có tổ trưởng lão ra mặt, nữ tử này tuyệt đối đừng nghĩ tiến vào Minh phủ!

Đối mặt với chỉ trích của Phủ chủ, Cố Nhược Vân vẫn ý cười trong suốt, giống như cũng không có để lời nói của hắn ta ở trong lòng.

Ngay tại lúc Phủ chủ đợi tổ trưởng lão làm chủ, ‘đùng’ một tiếng, một cái tát hung hăng vung ở trên mặt của hắn ta: "Vô liêm sỉ! Khi nào thì ta nói qua loại lời nói này? Ngươi vu hãm thiếu chủ còn chưa đủ, vậy mà ngay cả ta cũng dám vu hãm!

"

Lúc này tổ trưởng lão cũng quản không được nhiều như vậy, một mặt sốt ruột đến trước mặt Thiên Bắc Dạ, vội vàng giải thích nói: "Chuyện này không có quan hệ gì với ta, là tiểu tử thối này đang vu hãm ta, ta chưa từng có nói cho người cưới Hoàng Oanh.

"