Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,996,681
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Dị Giới
Xuyên Không
Cung Đấu
     
     

Nhưng mà, nữ nhân này là thế nào tránh thoát một chiêu này?

Nghĩ đến đây, đôi mắt Hồng Quân khẽ dao động, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Mạc Vũ như trước.

"Nha đầu, xem ra ngươi cũng không phải mới đột phá Võ Vương, thật sự có tài, nhưng mà thật đáng tiếc ngươi lại gặp phải ta, hôm nay, đám người các ngươi này đều phải chết ở chỗ này.

"

Tay áo khẽ bay, lão giả khoanh tay mà đứng, trường kiếm trong tay đặt phía sau, trên khuôn mặt già nua tràn đầy tươi cười cao ngạo.

Mạc Vũ khẽ cười một tiếng, nhợt nhạt gợi lên khóe môi, không chút để ý vẻ mặt ngạo nghễ tự đắc của đối phương: "Ta cho ngươi ba chiêu, như thế nào?"

Khuôn mặt cao ngạo của lão giả lại biến đổi, chỉ là rất nhanh lão đã khôi phục lại, cười lạnh một tiếng: "Không cần ba chiêu? Kế tiếp, ta chỉ dùng một chiêu là có thể đánh bại ngươi.

"

Nàng cuồng, vậy lão sẽ càng cuồng hơn nàng!

Ở trong cảnh giới Võ Vương cấp thấp này, Hồng Quân lão còn chưa từng sợ qua ai!

"Vốn là, ta không muốn dùng bảo bối của ta đối phó một người cấp Võ Vương, đáng tiếc ngươi bức ta như vậy, cho nên hiện tại ta không thể không lấy ra vũ khí trân quý của ta.

"

Mạc Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt ngưng lại nhìn lão giả trước mắt thật sâu, rồi sau đó sau khi thấy lão giả trước mắt lấy ra trường kiếm màu đen, một chút kinh ngạc chợt lóe qua đáy mắt: "Phế Linh Khí?"

"Thế nào? Sợ rồi sao? Thanh phế Linh Khí này là ta đào được từ trong một tiệm vũ khí, lão bản tiệm vũ khí kia không biết hàng, cho rằng là phế vật bán cho ta, từ đó về sau ta luôn luôn trân quý, bình thường sẽ không dễ dàng lấy ra, mà người gặp qua thanh này phế Linh Khí này, đều đã chết.

"

Khuôn mặt Hồng Quân đắc ý, lão thương tiếc vuốt ve trường kiếm màu đen trong tay, biểu cảm kia giống như là đang nhìn nữ tử bản thân âu yếm.

Đừng nói những người trong Thiên Thành, chính là gia chủ Hồng gia cũng không biết trong tay Hồng Quân có một thanh phế Linh Khí, phải biết rằng mặc dù phế Linh Khí chính là Linh Khí bị hỏng, cũng mạnh hơn vũ khí bình thường rất nhiều, nếu bị Hồng gia chủ biết, vậy thì thanh phế Linh Khí này còn có thể thuộc về lão sao?Nhưng mà, giờ này khắc này, Hồng Quân vẻ mặt say mê không chút nào nhìn thấy biểu cảm cổ quái trên khuôn mặt của mọi người Ma Tông.

Người này vậy mà lại muốn so vũ khí với hộ pháp của Ma Tông? Chẳng lẽ lão không biết cho dù chỉ là một đệ tử bình thường trong Ma Tông, cầm trong tay đều là Linh Khí cấp thấp hay sao? Về phần người có quyền cao chức trọng ở Ma Tông này, tỷ như các vị hộ pháp trưởng lão, mỗi người đều có một thanh Linh Khí trung cấp.

Nhưng lão vậy mà lấy một thanh phế Linh Khí ra khoe?

Loại đồ vật này cho dù vứt trên mặt đất, bọn họ nhìn cũng không muốn nhìn liếc mắt một cái.

"Phế Linh Khí?" Mạc Vũ nở nụ cười: "Nói đến cùng, chỉ là một thanh Linh Khí bị hỏng mà thôi, một thanh Linh Khí không có luyện chế thành công, không biết ngươi kiêu ngạo cái gì.

"

Ầm!

Hồng Quân hòan toàn nổi giận rồi, những người này có thể vũ nhục lão, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục bảo bối lão âu yếm.

"Phế Linh Khí mà thôi? Tiểu nha đầu, tuy rằng ngươi là người Bách Thảo Đường, nhưng mà chỉ bằng người Bách Thảo Đường các ngươi cũng không có thực lực có được một thanh phế Linh Khí! Ngươi đã nói vũ khí của ta đây bị hỏng, ta đây khiến cho ngươi thử một chút tư vị của nó!

"

Bá!

Vô tận cuồng phong dâng lên theo động tác vung ra của trường kiếm màu đen, ở trong không khí hóa thành một cơn lốc cuồng liệt, ầm ầm nện xuống, uy lực cường đại kia làm cho mặt đất bị phá ra một cái động lớn.

Không đợi Hồng Quân phục hồi tinh thần lại, một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau của lão, giọng nói của Mạc Vũ tràn ngập đùa cợt, giống như đang trêu lão.

"Đã một chiêu, ngươi còn có hai chiêu.

"

Hồng Quân buồn bực không thôi, quay đầu chính là một kiếm, kiếm hung hăng chém vào trên người Mạc Vũ, lúc lão đang định hưng phấn, đã thấy bóng dáng trước mặt biến mất theo gió.