Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,996,681
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Dị Giới
Xuyên Không
Cung Đấu
     
     

Viêm trào phúng cười, muốn hắn hỗ trợ, vậy cầu hắn đi, một nhân loại hèn mọn mà thôi, dựa vào cái gì làm cho hắn hỗ trợ làm việc?

Nhất là, nhân loại này chỉ là một Võ Vương nho nhỏ, tuy rằng vận khí tốt hàng phục một con rồng, nhưng chỉ dựa vào điểm này còn không cách nào thay đổi chán ghét hắn đối với nhân loại!

Lúc trước, chính là vì nhân loại giảo hoạt, mới làm hại hắn bị giết tộc, chỉ có một mình hắn may mắn còn sống.

Hắn hận tất cả nhân loại! Trừ bỏ người kia, mà lúc trước bị buộc khế ước là vì bảo vệ mạng sống, không có nghĩa là trong lòng hắn cũng thần phục.

"Viêm, ngươi thật sự không đi hỗ trợ?" Hai mắt Cố Nhược Vân nhìn chằm chằm vào Viêm, trong mắt thanh lãnh trào ra lửa giận: "Tốt, tốt lắm! Thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng mà, bên người của ta chưa bao giờ thu người không có trợ giúp đối với ta, một khi đã như vậy, chờ sau khi chuyện này xử lý xong, ta khôi phục thân tự do của ngươi, chỉ là ngươi đừng hối hận!

"

Không biết vì sao, nhìn ánh mắt của Cố Nhược Vân, trong lòng Viêm có chút hốt hoảng, nhưng chỉ cần nghĩ đến hành vi lúc trước nhân loại đối với nó, tâm nó lại dần dần ác độc, quay đầu không lại liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái nào nữa.

"Chủ nhân!

"

Lúc Thanh Long quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Cố Nhược Vân lấy ra một tảng đá, sau đó không có bất kỳ dấu hiệu gì đã nuốt xuống, tâm của hắn lập tức run lên, khủng hoảng chợt bừng lên, la lớn: "Không cần, chủ nhân, thứ kia không có thể ăn, người sẽ nổ tan xác!

"

Thánh Linh thạch, là Thánh Linh thủy kết tinh, dược hiệu rất mạnh, cho dù là một Võ Hoàng nuốt vào, cũng rất dễ nổ tan xác mà chết.

Đau!

Giờ khắc này, Cố Nhược Vân cảm giác trong thân thể tràn ngập một cổ lực lượng cường đại, lực lượng kia đang hung hăng va chạm ở thân thể kinh mạch của nàng, thật giống như muốn nổ tan kinh mạch của nàng...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Nàng không biết hiện tại bản thân là dáng vẻ gì, nhưng có thể tưởng tượng được có bao nhiêu khủng bố, mà ở vào thời điểm này, âm thanh bên ngoài giống như đều biến mất, ngay cả tiếng rống to của Thanh Long cũng chỉ cảm thấy như tiếng ruồi muỗi kêu loạn ở bên tai……….

.

.

Thân mình Viêm cứng lại, ngây ngốc nhìn Cố Nhược Vân.

Uy lực của Thánh Linh thạch cường đại cỡ nào, nữ tử này không thể nào không biết, vậy vì sao nàng lại muốn dùng Thánh Linh thạch, chỉ vì tăng lên thực lực cứu nam nhân này?

Bỗng nhiên, Viêm nhớ tới lúc ở phía trên Thiên Sơn, nàng cũng là vì bảo vệ một thuộc hạ mà không để ý an nguy, ở trong ấn tượng của hắn, nhân loại luôn luôn vì tư lợi, giảo hoạt âm hiểm, vì lực lượng của mình mà ngay cả huynh đệ tỷ muội đều có thể giết, hắn chưa từng gặp qua một nhân loại nguyện ý trả giá vì những người khác.

Ngay cả lúc trước người kia cứu tất cả Linh Thú ở Linh Thú sơn mạch, cũng là muốn một thống nhất toàn bộ chủng tộc Linh Thú, sau đó đưa cho một nữ nhân làm lễ vật, cũng không phải là xuất phát từ tâm thương hại đối với bọn họ.

Chẳng lẽ, quan điểm bản thân kiên trì nhiều năm như vậy là sai?

Lần đầu tiên Viêm hoài nghi quan điểm bản thân vẫn cho rằng chính xác mấy năm nay, cũng bởi vì quan điểm này, bất luận hắn giết bao nhiêu nhân loại, cũng không cảm thấy áy náy một chút nào, bởi vì nhân loại đáng giận đó đáng chết!

"Vân Nhi!

!

!

"

Sau khi Cố Sanh Tiêu nghe được tiếng của Thanh Long lập tức vội vàng quay đầu, sau đó sợ tới mức trường kiếm trong tay cũng thiếu chút nữa cầm không chắc, hắn không kịp suy xét đã vội vàng phóng về phía thiếu nữ, nâng tay gắt gao ôm thiếu nữ vào lòng.

"Vân Nhi, muội làm sao vậy? Muội không cần làm ca sợ, muội mau tỉnh lại, Vân Nhi!

!

!

"

Hắn gắt gao ôm lấy thiếu nữ giống như huyết nhân (người cả người toàn là máu) trong lòng, muốn làm nàng tỉnh lại, nhưng mà, từ đầu tới cuối, thiếu nữ vẫn nhắm chặt mắt, thống khổ nhíu chặt mày, hình như cũng không có nghe được giọng nói sốt ruột của nam nhân.

.

.

.

.

.

.

.

.

.