CHAP 27: MẶT NẠ RƠI
Sai lầm của cô là phớt lờ trí tuệ của tôi! Cái ngu của tôi là lơ đễnh dã tâm của cô!
” Hà Chi đâu? ”
” Không một mẩu tin. ”
” Cậu chắc chứ? ”
” Bố khỉ! ”
Trước khi thả chiếc di động lọt thỏm trong túi quần, ngón tay Danh Khôi miết khẽ lên bóng lưng mềm mại của cô gái nhỏ trên màn hình mờ những nét xước. Nếu dùng giọt cà phê đong đếm số thời gian anh ngắm nghía bức ảnh duy nhất của Hà Chi còn sót lại, sẽ là chục cốc đầy tràn đủ giết người bằng lượng caffein khổng lồ chứa trong chất lỏng nâu đắng nghét. Nếu dùng thuốc lá nhẩm tính số lần anh bóp chặt di động muốn xóa tiệt tấm hình ám ảnh đó, sẽ là hàng trăm điếu thuốc đủ làm đen ngoét một lá phổi.
Anh yêu cô. Hình bóng của cô ngập tràn tim anh như máu đỏ tươi. Anh hận cô. Gương mặt cô dính bệt lấy tâm trí anh như bãi cao su. Một mối tình đan xen yêu hận sẽ là chuỗi nhung nhớ, cáu tức điên rồ hệt một chứng bệnh thổ tả.
Cô bé của anh đã lại lỉnh đến một góc trời xa lắc, sạch bong bóng dáng anh. Lại quẳng cho anh những nỗi nhớ da diết triền miền tựa chuỗi đêm đông cóng lạnh không đốm lửa, chừa cho anh những âu lo to lớn bạt ngàn tựa cánh đồng hoang xanh mướt. Lại bỏ mứa cho anh những cái hụt tay khi chết đói một chiếc ôm ghì, những lần hẫng môi khi khát khô một nụ hôn mềm. Cô gái nhỏ chỉ bỏ túi riêng mỗi cảm-giác-bị-bỏ-rơi, mà Danh Khôi từng phải oằn thân chịu đựng và ăn ngủ cùng NÓ.
Tờ giấy chứng nhận từ phòng khám tâm lý đã rỉ tai anh tất thảy. Hà Chi luôn là cô gái nhỏ dành cho anh một tình yêu to bự, như năm cô mười lăm tuổi non nớt bị anh lừa, rồi bị bỏ rơi. Hà Chi nhớ anh, tiếc anh đến mệt lử, dặt dẹo những năm trốn biệt ở Frankfurt. Cuộc sống của cô gái nhỏ ở xứ sở lạ lẫm đó tăm tối, nhếch nhác hơn của anh ở lãnh địa tràn lan kỉ niệm cũ. Danh Khôi chưa bao giờ thôi trách móc cô gái nhỏ thay mặt, còn Hà Chi không bao giờ chịu ngừng thù ghét bản thân đã xô anh đến trước thần chết.
Danh Khôi luôn là những cái búng thô bạo khiến Hà Chi biến mất như bọt xà phòng. Nhưng lần bốc hơi hoàn toàn này khác hẳn lần bỏ đi nửa vời trước. Anh dám cá là cô gái nhỏ không ra đi cùng cú sốc, rồi giận điên đợi anh đuổi theo. Hà Chi lần này muốn quên khuấy cả quãng đời dài từng dính líu tới anh, muốn quên bẵng chuỗi kí ức đẹp đau đớn ngập ngụa tên anh.
Hạc Cúc luôn là những cú hích thô thiển, đẩy văng cô gái nhỏ khỏi người cô gửi trái tim yêu xinh ngoan. Bốn năm trước, Hà Chi trẻ con non nớt phải gồng mình lớn sau chỉ một đêm khi mối tình đầu chết yểu, cái ngày Danh Khôi chọn Hạc Cúc. Bốn năm sau, Hà Chi ưu tư còm cõi phải gồng mình mạnh mẽ, bỏ chạy cả thế gian sau chỉ một đêm, khi người Danh Khôi chọn luôn là Hạc Cúc.
Chạm ánh mắt chằng chịt cảm xúc của cô gái nhỏ dưới gốc hoa sữa, Danh Khôi đã ép mình nhặt lại nhịp tim đánh rơi. Anh buộc phải lạnh lùng quay ngoắt, tránh mối đe dọa ghê gớm là Hạc Cúc đang nối gót ngay phía sau.
Hà Chi lì lợm có thể nhìn chằm chằm một người lạ đến khó chịu, mở miệng tỏ tình thẳng tưng, nhưng sẽ không đời nào cố níu một người đã có gia đình. Cô gái nhỏ chọn cách mất tăm trong câm lặng. Danh Khôi hẫng. Nỗi nhớ hoang hoải mỗi ngày đều náu mình sau ngực anh, nỗi lo đau đáu mối đêm đều cấu cào ruột gan anh. Danh Khôi sợ cô gái nhỏ rồi sẽ tống cổ anh khỏi trí nhớ!
Nhiều năm ở lì bên Frankfurt xa xôi, Hà Chi không sao rứt tên Danh Khôi ra khỏi tiềm thức, do cô yêu anh quá nhiều, do cô đinh ninh chính cô gián tiếp gây ra cái chết của anh. Một tuần lễ ngắn ngủi biệt tích, có thể tình yêu Hà Chi chưa kịp sứt mẩu nào, nhưng đã không còn bất kì lí do nào có quyền năng bấu víu anh ở lại ngăn tim cô gái Thiên Bình.
Người đàn ông trẻ khẽ khép mắt, hít từng ngụm hương đêm thoảng mùi hoa sữa trắng muốt. Một tia cười bình yên chợt thấp thoáng nơi khóe môi đã chai sần cảm xúc. Bàn tay lớn phủi sạch lớp bụi mờ nằm vầy và trên nắp chiếc piano đặt cạnh cửa sổ. Anh sẽ lật tung cả thế giới để tìm cô chủ nhỏ của nó, ngay sau khi dọn hết mớ hỗn độn, xếp chỉn chu hết đống ngổn ngang.
***
” Nó đâu? ”
” Mất dấu rồi! ”
” Chết tiệt! ”
Rút chiếc sim mật khỏi di động, Hạc Cúc kín đáo giấu nó ngay dưới chân con rô bốt nằm chỏng chơ trong đống đồ chơi lộn xộn. Cô ngồi cạnh mé giường thoảng hơi thở non trẻ của cậu nhóc đang say ngủ. Thi thoảng co mình nấc nhẹ, chân giật khẽ hệt cún con gặp ác mộng. Tay Hạc Cúc nhấc lên, định nựng bầu má phúng phính của cậu nhóc, nhưng vội rụt phắt về như đụng phải ấm nước sôi.
Yêu thương dành cho Thiên Bình phải ém nhẹm, không thể nào bung toạc. Sẽ hỏng bét.
Người phụ nữ trẻ lặng lẽ rời căn phòng trẻ con, từng bước đi nhẹ tênh trên sàn gỗ thấp thoáng những nặng nề ưu lo. Đêm rơi rớt khắp chốn, sắc đen đặc sánh nuốt chửng con phố lặng ngắt như con cá mập hung hăng. Những vệt gió hè chờn vờn khắp ngóc ngách, ngỗ ngược rệt đuổi đám xác lá chạy toán loạn trên vỉa hè.
Hạc Cúc khựng bước nơi ngưỡng cửa phòng khách. Đôi đồng tử rụt lại trước bóng lưng lạnh cóng bên khung lờ mờ ánh trăng vàng ệch. Như có đôi mắt nhọn hoắt gắn sau gáy, người đàn ông trẻ ném ra chất giọng khô lạnh.
– Ký đơn ly dị trên bàn đi.
– Tại sao? – Hạc Cúc kinh ngạc, giấu cái thót tim sau giọng cười giả lả như vừa nghe một câu nói đùa hay ho nhất thế kỷ.
Danh Khôi nghiêng đầu, khẩy ra nửa môi cười biết tuốt, thanh âm rùng rợn toát ra từ miệng cười kì dị.
– Sai lầm của cô là phớt lờ trí tuệ của tôi! Cái ngu của tôi là lơ đễnh dã tâm của cô!
Hạc Cúc rùng mình trong thoáng chốc. Chỉ một thoáng, bởi cô đã lường sẵn cái ngày khối óc Danh Khôi choàng tỉnh khỏi giấc ngủ đông. Cô mỉm cười, chậm rãi bước tới choàng tay ôm Danh Khôi từ phía sau, lời thủ thỉ trộn lẫn những tiếng dằn đe dọa khẽ rơi nhoài trên vai áo sơ mi nam.
– Anh quả nhiên rất thông minh, đã dễ ợt đào bới ra những bí mật không mấu chốt. Thế thử nghĩ xem, Hà Chi thật sự có thể đi lâu, hay đã bị bắt cóc rồi?
—
cái thú của Boo là đùng một cái bẻ ngoặt câu chuyện, làm một cú nổ tung. Rồi gỡ rối từ từ :)
Chap này hơi ngắn. Boo bù sau nhé. Cảm ơn các bạn luôn theo dõi và thông cảm ạ.