CHAP 34: Mảng ký ức
Danh Khôi là chàng trai nằm đầu danh sách truy nã của các thiếu nữ, nhưng để yêu thì quá tẻ nhạt.
—-
Người phụ nữ quấn mình trong chiếc chăn nhàu nhĩ, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng rít từng hơi, đốm đỏ dần cắn nuốt thân điếu trắng. Môi hé, phả ra làn khói mờ ảo lượn lờ giữa căn phòng mốc meo trống trải, quấn lấy gương mặt phờ phạc. Đôi mắt thâm quầng sau nhiều đêm mất ngủ lặng lẽ nhìn đống đồ chơi lộn xộn dăng trên sàn, làn môi khô khốc sau nhiều cơn khóc nấc chầm chậm hé nụ cười phiền muộn.
Ngoài trời đổ mưa. Mảnh trời xám xịt. Góc phố trắng xóa. Mái hiên ướt rượt. Cánh cửa sắt màu xanh rêu ướt át. Cây hoa sữa ướt nhẹp. Những hạt nước bắn lên khung cửa kính nhòe mờ, quệt dài từng đường trong suốt như hàng nước mắt hoen ướt lăn trên má. Hạc Cúc bất giác giơ bàn tay lên chùi bừa khuôn mặt dính nhớp sau những ngày để bản thân mục nát trong xó phòng.
Tiếng bước chân trầm ổn bất giác nâng cằm Hạc Cúc đang ngồi gục mặt. Cô ngẩng đầu, hất mái tóc rối bù nhìn Danh Khôi đứng nơi ngưỡng cửa, đôi mắt anh tối hù, sâu hun hút. Ánh mắt là thứ vũ khí quyền năng nhất. Có lúc, một cái chớp khẽ mi cũng khiến người ta mất hồn như trúng thuật thôi miên. Có lúc, một tia nhìn cóng lạnh cũng khiến người ta chết lặng như bị mũi dao ghim thẳng tim. Ánh mắt không tình người Danh Khôi hun chẳng khác gì họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng mặt người đối diện.
Hạc Cúc quăng điếu thuốc hút dở xuống sàn, bật dậy khỏi chiếc ghế khét rẹt khói thuốc, túm nhúm tóc lòa xòa quăng khỏi trán, lật đật cài cúc áo đã bung. Sau loạt hành động sửa soạn luống cuống, thần thái Hạc Cúc đã sáng sủa hơn chút đỉnh. Cô nhoẻn môi cười, một nụ cười không tươi, không cảm xúc. Cô đang gắng gượng níu kéo từng tích tắc an lành cuối đời, dù đã biết tỏng sự có mặt lúc này của Danh Khôi chính là sứ giả của thần chết. Dường như anh máy môi, anh hất tay, anh nhấc chân hay chỉ hít thở thôi cũng đều có thể đoạt mạng cô.
Không gian ngưng đọng. Chung quanh vang lên duy nhất thanh âm rơi độp khi hạt mưa búng thân xuống đất. Trước nét mặt thô ráp như đúc từ kim loại của Danh Khôi, nụ cười treo trên môi Hạc Cúc dần đông cứng, rồi tắm lịm tựa con đom đóm tắt thở trong rừng thẳm. Nhịp tim Hạc Cúc đập chậm dần, chậm dần, thậm chí như sắp ngừng hẳn. Đến rồi, thời khắc cô trả giá.
Cơn lạnh ập tới qua song cửa ướt nhèm khiến vai Hạc Cúc run lên trong lớp áo mỏng nhăn túm, cô chợt gượng môi cười thật tươi tắn. Bốn năm qua, ngày cũng như đêm, khắc nào cô cũng đuối sức trong những hoang hoải, bất an nghĩ đến viễn cảnh hôm nay. Nhưng chính hôm nay cô lại chẳng còn thiết màng tới đòn trừng phạt của Danh Khôi thế nào, hay ngay khi anh quay bước, cuộc sống của cô sẽ đọa đày ra sao. Hạc Cúc chỉ muốn dạt đến những mảng ký ức trong trẻo xưa cũ, đắm mình giữa các mảnh kỷ niệm xinh đẹp tuổi thanh xuân.
– Danh Khôi, anh có nhớ ngày đầu mình gặp nhau không? Anh mặc sơ mi trắng, xắn tay áo đến khuỷu, đeo tai nghe màu đen, đứng dưới tán cây bâng quơ nhìn mây xốp trắng. Hôm đó, anh giống hoàng tử bị lạc. – Giọng Hạc Cúc thoảng nhẹ tực cánh hoa rơi lượn giữa không trung, chậm rãi bới ra những dấu ấn thời gian đậm màu nhất. Cô bỗng cười khe khẽ – Nữ sinh cả trường em ùa ra ngắm anh. Em cứ ngỡ họ sẽ hội đồng bắt cóc luôn anh cơ đấy!
Người cũ có thể quên bẵng, nhưng kỷ niệm đẹp luôn đọng mãi. Giống như vết sẹo nằm lì trên bàn chân qua bao năm tháng, dù chẳng nhớ nổi cục đá nào đã làm ta vấp.
Danh Khôi không còn rõ bầu trời hôm đó thế nào, chỉ nhớ Lâm Viên nhờ anh thay cậu ta đi đóng học phí cho bạn gái, còn cậu ta bận xử lũ nhóc chết tiệt hiếp đáp cô em gái nhỏ. Danh Khôi không còn rõ bản nhạc phát ra từ máy MP3 hôm đó, chỉ nhớ tiếng hú hét ầm ĩ gọi anh từ phía nhóm nữ sinh bạo gan túm tụm trên hành lang tầng hai. Anh lơ đãng ngẩng đầu, đụng ngay phải khuôn mặt đỏ bừng, khuôn miệng mím chặt đầy xấu hổ. Cô gái ăn mặc mộc mạc nhất đám nép người sau cột trụ to đùng len lén liếc trộm anh, hình như rất sợ bị hiểu nhầm thành kẻ hám trai. Đó là lần đầu tiên chàng trai mặt lạnh chủ động mỉm cười với một cô gái.
Cảm nhận được Danh Khôi đã sẩy chân vào dòng hồi tưởng đẹp đẽ. Hạc Cúc tiếp tục ôn lại chuyện cũ bằng giọng kể nhẹ nhàng mơn man như làn gió dạo chơi trên đồng cỏ xanh mượt.
Hồi quen nhau, Danh Khôi luôn rất trầm tính, cực co giãn cơ mặt biểu lộ cảm xúc. Lúc thích cô, anh đón cô tan trường, lặng lẽ cùng rảo bước trên con đường rợp bóng cây, những bóng nắng chập chờn như chơi trò ú tim. Lúc thổ lộ, anh siết chặt tay cô, lặng lẽ cùng rảo bước trên con đường rợp bóng cây, những bóng nắng chập chờn như chơi trò ú tim. Một đêm dưới trời sao chi chít, một thoáng do dự, Danh Khôi bỗng nhiên thốt lên.
” Anh muốn hôn em, có thể không? ”
Hạc Cúc cười gật đầu, khép mắt mong chờ nụ hôn đầu đời, cứ ngỡ anh sẽ mạnh mẽ ép cô sát tường đến nỗi gáy cô đụng cái cốp đau điếng, rồi đầu lưỡi dây dưa nồng nhiệt, cắn nuốt từng hơi thở của nhau đến khi cả hai mệt lử. Ai dè rốt cuộc Danh Khôi chỉ cúi đầu, ghé môi chạm khẽ môi cô một cái nhanh như chớp, còn thoáng qua hơn cánh chuồn lướt trên mặt nước. Nhìn theo bóng anh mất hút trong màn đêm đặc sếnh, Hạc Cúc hụt hẫng buông tiếng thở dài thượt.
Bên Danh Khôi, chuỗi ngày của cô bình yên đến đỗi nhạt thếch. Anh ít nói, sạch sẽ, kỷ luật, chu toàn, đặc biệt khô khan, cổ hủ hệt mảnh đất cằn cỗi. Những quan tâm, chân thành, thấu hiểu của anh thầm lặng như dòng chảy mát trong. Nhưng Hạc Cúc lại như con ngựa hoang muốn đốt cháy tuổi trẻ trong những mới lạ, cuồng nhiệt, táo bạo. Danh Khôi là chàng trai nằm đầu danh sách truy nã của các thiếu nữ, nhưng để yêu thì quá tẻ nhạt.
Hạc Cúc chính thức ngán ngẩm Danh Khôi kể từ lúc anh rời gia đình do bố mẹ anh gay gắt phản đối cô thấp kém. Danh Khôi dọn tới ở hẳn cùng cậu bạn thân, trong khi Hạc Cúc luôn háo hức cuộc sống chung thân mật như vợ chồng. Anh suốt ngày đâm đầu vào công việc nhằm gây dựng tương lai, mà chẳng hề biết cô gái của mình đã chán tận cổ hiện tại nhạt nhẽo, đã chết mê chết mệt cậu bạn thân – một tay chơi đẹp mã, một gã tồi quyến rũ.
——–
Giải đáp cho các bạn Hạc Cúc yêu Lâm Viên bao giờ rồi nhé. Với hé lộ một phần nai tơ của bạn Danh Khôi nhà mình =)) Chưa nam chính nào nhà Boo mà phải để gái mời lên giường thế này đâu ~