CHAP 40: Dưới làn mưa
Anh – một kẻ mang độc mỗi một nét mặt lạnh tanh từ ngày này này nọ, tháng này tháng nọ, mùa này mùa nọ, năm này qua nọ như thể chiếc mặt nạ vô cảm đã gắn khít da.
Chủ nhân của căn nhà cuối phố chưa bao giờ xuất hiện. Người quanh đó chỉ biết tới sự tồn tại của cậu ấy qua thứ ánh sáng nhạt lẻn ra cửa sổ, trong những canh giờ khuya khoắt. Ô cửa ấy gần không hé bao giờ, hai cánh khung gỗ hoen bụi luôn khép im lìm như đôi mắt đang ngủ say giữa nhân gian biến hóa. Thảng khi, người trong khu loáng thoáng nghe thấy tiếng piano kỳ quặc. Lúc đầu thì từng nốt rời rạc như ai đó đang lơ đễnh chọt ngón tay lần lượt từ các nốt thấp lên cao, từ cao xuống thấp. Rồi đột ngột, cả hai lòng bàn tay hung hăng dằn mạnh xuống đàn, thanh âm chát chúa phát ra khiến cả góc trời ê răng.
Năm rưỡi sáng. Danh Khôi tỉnh giấc, lặp lại nguyên si chuỗi hành động nhàm chán của mọi ngày như rô bốt đã được lập trình sẵn. Rời giường, tắm táp, cạo râu, uống một cốc nước lọc, gấp chăn gối thẳng thớm, nướng bánh mì, quết mứt dâu lên bánh, chậm chạp gặm như bị khó tiêu hóa, rồi uống tiếp cốc nước lọc thứ hai. Khoác bộ đồng phục xanh, cầm theo cặp láp rời nhà, đi bộ đến bến bus, lên bus, xuống bus, mất hút trong đồn cảnh sát.
Tan làm. Đứng chờ bus, lên bus, xuống bus tại một quán ăn chay, gọi phần cơm có món đậu phụ rán, lúc thanh toán không nhận tiền thối của bác gái lớn tuổi. Rời quán, đeo tai nghe chậm rãi tản bộ giữa sắc trời nhá nhem. Đến nhà, lục thùng thư trước cổng, được thứ gì thì lia tạm thứ ấy lên bàn trà, đi tắm táp, giặt đồng phục cảnh sát, uống nước lọc, đun ấm nước sôi mới. Ngồi trên sofa, mở laptop, check mail, click biểu tượng khẩu súng đen của game chiến thuật đang rất được ưa chuộng do chính anh cùng Lâm Viên đồng sáng lập. Đôi mắt sắc bén như tay thợ săn chuyên nghiệp chăm chú theo dõi quan sát màn hình, rình rập những game thủ lởm đang ngọ nguậy, cố giở mánh khóe. Lướt trang web chính thức của game đọc phản hồi, thắc mắc, báo lỗi, báo mất tài khoản… Đêm nay anh bỗng dưng nổi hứng, đăng nhập nick cá nhân H.
C khiến cả game rần rần như chứng kiến thần tiên hạ trần trong một thoáng. Trước loạt chữ spam dày đặc, loạn xạ đang nhảy xổ ra trong chatbox, Danh Khôi nhíu mi như thể lạc giữa cánh rừng đầy khỉ.
Nửa tiếng sau, cánh rừng kia lại nhốn nhào rung lên khi nick L.
V sáng. Hai trùm bắn tỉa bí ẩn đã cùng lên sàn, không một ai biết kia chính là hai nhà quản trị bí hiểm. Hai trùm lập phòng riêng, cài mật khẩu như khóa trái cánh cửa, kệ xác một đống người bên ngoài đang nôn nóng hóng hớt. Họ cho rằng H.
C và L.
V đã thách thức nhau, rồi cứ thế sôi nổi bàn tán, rôm rả dự đoán, tỉ mỉ phân tích kỹ năng của mỗi người mà chẳng hề biết phía sau ” cuộc chiến đẫm máu ” chỉ rặt những câu tán dóc bâng quơ.
” Gà chiên càng ngày càng dở ẹc! Lúc tối Thiên Bình gặm được mỗi ba miếng. Tớ còn chẳng nuốt được miếng nào! ”
” Đấy là do bố con cậu một ngày ba bữa đều gà chiên. ”
” Tớ đang nghiên cứu thêm món khác. Bí bách quá! Hay là tán quách một cô đầu bếp nhỉ? ”
” Không cần tán. Cậu đeo tấm biển hạ giá là được! ”
” Ê! Cậu có biết do cậu đầu độc, Thiên Bình nhà tớ giờ còn khoe cô giáo bố lắm tiền là do làm trai bao không? ”
” Thiên Bình rất thông minh! ”
” Im đi! ”
” Cậu nghĩ tớ đang nói đấy à? ”
” Ồ mà này Danh Khôi, tớ luôn thắc mắc. Kẻ mồm mép ngoa độc như cậu, sao lại để một con nhóc giận dỗi mắng mỏ mấy câu đã lỉnh mất tăm suốt hai năm nay thế? ”
Nick H.
C bất thình lình tắt ngúm.
Gập laptop, Danh Khôi rệu rã ngả lưng lên sofa, uể oải vắt tay lên trán ngẩn nhìn trần nhà, sắc đen đặc sếnh dốc thẳng xuống đôi ngươi vằn vện tia suy tư. Anh bốc hơi chẳng phải do không tiêu hóa nổi mấy câu quát tháo phũ phàng của Hà Chi, anh tin chắc thời gian sẽ dỗ ngoan cô bé con đang cáu tức, mệt nhoài. Cứ chai mặt lảng vảng quanh, Hà Chi rất nhanh sẽ lại nhảy bổ vào lòng anh. Nhưng Danh Khôi không muốn buộc cô bé ở cạnh người-như-anh suốt phần đời còn lại. Anh – một kẻ nội tâm khô khan, cằn cỗi như mảnh đất quanh năm hạn hán không thấm nổi một ngụm mưa. Anh – một kẻ kẻ đã nhiều lần bị bỏ rơi trong ngơ ngác, cơ thể chằng chịt các vết trầy xước, rạch cứa sâu hoắm như chiếc bàn học gỗ cũ rích. Anh – một kẻ mang độc mỗi một nét mặt lạnh tanh từ ngày này này nọ, tháng này tháng nọ, mùa này mùa nọ, năm này qua nọ như thể chiếc mặt nạ vô cảm đã gắn khít da. Anh – một kẻ đã quen sinh hoạt trong đơn độc, mở mắt thức giấc hay nhắm mắt thiếp đi đều nằm giữa căn phòng vắng tênh không một tiếng động, anh rời nhà chẳng ai tiễn, anh trở về chẳng ai đón.
Được thôi! Bên Hà Chi, Danh Khôi sẽ tập thay đổi. Nhưng sự hận thù của anh đối với bố cô bé khó che như một cú ngáp lúc cơn buồn ngủ ập tới, sự cô độc lâu năm của anh khó giấu như cái nhăn mặt lúc cắn phải một lát chanh chua. Bên anh, tế bào trên người Hà Chi sẽ dần hấp thụ hơi thở trầm uất do anh phả ra, gương mặt cô bé sẽ dần nhiễm tia phiền muộn từ đôi ngươi âm u, bóng lưng buồn bã, bước đi ảo não của anh. Cắm rễ trên mảnh đất khô cằn, nhánh hoa đẹp đẽ nào rồi cũng sẽ úa tàn. Danh Khôi không muốn cô gái ấy phải hy sinh cả thanh xuân, cả đời. Anh cuỗm của cô cả thảy năm năm gồm tuổi dậy thì lẫn tuổi trẻ đã là quá đủ…
Đêm đó Danh Khôi ngủ quên trên chiếc sofa chật chội, thiêm thiếp những giấc chập chờn, mơ màng giữa những mảnh ký ức nhập nhằng, xám xịt, chằng chịt. Anh nhăn trán, anh nhíu mi, anh lật lưng sang trái, anh trở người sang trái, suốt cả đêm không ngon giấc như nằm trên đàn nhím biển nhọn hoắt.
***
Mùa đông sắp trôi tuột qua kẽ tay, những cơn lạnh cuối thốc qua mái nhà tạo cảm giác như có đám trẻ nít đang chơi rượt bắt. Hoàng hôn nhuộm đường chân trời đỏ ối, mặt trời ngái ngủ lỉnh mình sau rặng núi xanh thẫm phía xa tít. Rời đồn cảnh sát, Danh Khôi bỏ tay trong túi quần, lơ đãng bước ngược dòng người hối hả khi cơn mưa sắp đổ ập. Anh hơi cúi đầu, giấu kĩ thần thái sứt mẻ, đôi mắt trũng mất ngủ, cằm phủ râu lún phún khá bệ rạc, cổ áo xộc xệch, cúc áo đầu bung ra đầy nhếch nhác. Danh Khôi sống ẩu của mấy hôm nay trái ngược hẳn với anh luôn tỉ mỉ soi từng hạt bụi bé xíu xiu dính trên sàn nhà sạch bong.
Sau đêm nhạc piano của riêng cô gái nhỏ, Danh Khôi bẵng mấy hôm không chịu về nhà, nằm chết dí ở đồn như ăn vạ cú hụt tình. Đêm ấy anh mặc sơ mi trắng jeans đen nhàm chán, âm thầm ngồi tại hàng ghế cuối, bị nuốt chửng trong bóng tối. Minh Tuấn bận suit đen đắt tiền, tóc tai chải chuốt bóng bẩy ngồi vắt chân tại hàng ghế đầu, ôm theo bó hoa hồng đỏ to sụ. Cậu ta đã kiên trì theo đuổi Hà Chi suốt nhiều năm qua.
Ngày trước Hà Chi khăng khăng ngăn Lâm Viên và Danh Khôi xé to chuyện. Minh Tuấn chỉ bị bố mẹ tống đi du học. Hai năm trước, Hà Chi về nước. Cậu ta cũng vừa hoàn thành khóa học. Hà Chi không từ chối sự săn đuổi của cậu ta.
Danh Khôi có thể lẳng lặng theo dõi cô gái nhỏ trọn kiếp, nhưng nhìn cô yêu đương thằng khác thì… một giây còn lâu! Anh đã rời khán phòng ngay khi Hà Chi búng về phía Minh Tuấn cái nháy mắt rất đỗi tình tứ, rồi đệm một bản tình ca rất ư ngọt ngào.
Về đến khu phố quen thuộc, mưa đã chảy dềnh dàng khắp mặt đường. Danh Khôi giấu túi đựng laptop trong vạt áo dày, lười biếng bước đi, kệ xác dòng nước lạnh buốt đã trườn xuống tận lưng. Cách nhà mấy bước chân, Danh Khôi chợt khựng người trước mũi giày búp bê lấp ló dưới rúm dưới mái hiên nhỏ, co rúm trước những hạt mưa trong suốt bắn tung tóe.
Nép bên màn mưa xối xả, Hà Chi ngồi bệt trên chiếc túi hành lý to kềnh, nhăn mũi cười giòn tan, mắt hấp hánh tựa lân tinh.
Giữa làn mưa lạnh lẽo, Danh Khôi đứng ngẩn.
Một lần nữa, cô ấy lại tự tiện dọn đến ở lì trong cuộc sống nhạt màu của anh. Hừm, được thôi…