Chap 9: Hạ Màn.
Đồ vật muốn vứt đi thì chỉ cần đến cái vung tay, còn ký ức đẹp muốn xóa thì chẳng biết bao lâu thời gian mới tẩy nổi não.
—————————————————————————————————————————————
Chiếc túi du lịch to đùng của Hà Chi lại một lần nữa được lôi ra khỏi nóc tủ, cùng với cả chiếc va li phủ đầy bụi bặm mà Lâm Viên từng xách đi vào năm đại học đầu tiên. Anh lẳng lặng gom hết đồ đạc của hai anh em, gương mặt cứng đơ chẳng bộc lộ tý xúc cảm nhưng dạ dày đang khó nhọc co bóp từng cơn sóng lòng. Những món quà Danh Khôi từng tặng, Lâm Viên quăng sạch vào túi rác. Những áo quần hai người từng mặc chung, Lâm Viên cũng quẳng đi nốt, như muốn rũ sạch mọi thứ liên quan tới Danh Khôi. Lúc rút phích cắm máy tính, anh thoáng liếc qua mô hình rô bốt mà hai đứa từng hí hoáy lắp chung như những cậu bé con. Ngực Lâm Viên vặn nhẹ. Đồ vật muốn vứt đi thì chỉ cần đến cái vung tay, còn ký ức đẹp muốn xóa thì chẳng biết bao lâu thời gian mới tẩy nổi não.
Bẵng một tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Viên dựng chiếc vali nặng trịch cùng chiếc túi béo bự ra sẵn hành lang, thảy chìa khóa nhà vào một trong những chiếc giày của Danh Khôi rồi đóng sầm cửa. Bỏ lại và nhốt chặt những năm tháng sinh viên lắm dư vị. Từng có cậu bạn sẵn lòng nốc bia đắng cùng anh những lần nhớ nhà da diết, từng có cậu bạn căng mắt thâu đêm bên máy tính giúp anh hoàn thành công việc ngày anh cảm lạnh, từng có cậu bạn thay anh nhận trọn trận đòn nhừ tử từ đám côn đồ …
– Cậu với Hà Chi cứ ở đây thôi! Tớ sẽ chuyển đi!
Một chất giọng đầy vết xước chợt cất lên bên tai Lâm Viên khi anh ngồi bệt trên bậc tam cấp dưới tầng trệt khu chung cư, chờ taxi. Anh chậm rãi ngoảnh nhìn Danh Khôi đã đứng cạnh từ lúc nào, mắt anh hằn mạnh những tia sáng hệt mãnh thú đang soi con mồi:
– Bây giờ và về sau, đừng mở miệng nói với tôi thêm bất cứ điều gì! Hết rồi!
Danh Khôi không ngạc nhiên, đã biết trước sẽ đánh mất điều gì khi chạy vụt khỏi nhà hàng có cô bé con đang ngóng đợi. Tình bạn quý báu với Lâm Viên và tình yêu cứng đầu của anh là hai mặt khác nhau của đồng xu, đã quyết định ngửa mặt nào lên thì mặt kia buộc phải úp sấp, không thể nhìn và sờ tới được.
– À phải rồi, buổi cuối gặp gỡ tôi cũng nên lịch sự chút thì hơn! – Lâm Viên búng về phía Danh Khôi ánh nhìn mỉa mai sắc ngọt – Mừng cậu, Hạc Cúc về rồi! Đùng một cái làm bố đứa trẻ tóc vàng mắt xanh nào đó nghe cũng hay ho đấy ?!
Môi Danh Khôi mím chặt, tay siết lại thành nắm đấm đầy lực.
Thoáng liếc thấy phản ứng tức tối của Danh Khôi khi bạn gái bị đụng chạm, Lâm Viên càng cười to châm biếm, càng câng mặt thách thức. Đôi mắt sắc lẹm của anh quét thẳng lên Danh Khôi, dữ dằn và sôi tiết như muốn biến quách cậu ta thành tấm thảm chùi chân mà dẫm đạp dày cho hả, cho thỏa.
Chiếc taxi đỗ xịch bên lề đường. Lâm Viên vai khoác túi, tay kéo vali bỏ đi, bỗng thoáng nghe Danh Khôi mấp máy môi:
– Nhớ lại đi, ai mới là kẻ bắt đầu? – Giọng nói Danh Khôi thoang thoảng tựa gió, từng âm mỏng và khẽ như hơi nước sắp tan ra bao la.
Ngồi trong taxi, Lâm Viên nhước mi quan sát Danh Khôi qua kính chiếu hậu, bóng cậu ta cô độc tựa pho tượng trong đêm rét căm căm. Anh vò tóc, bỗng nổi khùng nện mạnh cú đấm vào lưng ghế khiến tài xế hoảng hồn.
Phải, chính Lâm Viên mới là kẻ khơi mào mọi thứ.
Khi Hà Chi sắp phải rời đi theo bố mẹ, anh đã chộp ngay lấy Danh Khôi như chiếc chìa khóa vàng mở ra cổng thiên đường cho em gái anh. Cậu ta khó xử nhìn anh, điệu bộ cứng ngắc tỏ rõ không muốn nhưng vẫn chẳng chối từ lời năn nỉ khẩn khoản của Lâm Viên. Cậu ta đã lao vụt đi và những thước phim lãng mạn đã bắt đầu như thế.
Người khô khan và vốn đã miễn nhiễm với tình thế như anh và Danh Khôi rất khó cưỡng thân phải yêu chiều và mềm mỏng với ai đó, nhưng diễn xuất của cậu ta tài tình đến nỗi Hà Chi mãi ngộ nhận, còn anh thì suýt lầm tưởng cậu ta phải lòng cô bé con thật sự. Những lần Danh Khôi ôn tồn chỉ bài cho Hà Chi, những lần vội vã rời công ty đưa cô bé đến lớp học balet, những lần ngồi nhăn nhíu trước cuốn sách dạy nấu ăn, nghiên cứu món ngon tẩm bổ Hà Chi. Tất thảy những điều nhỏ nhặt lịm ngọt này, anh không tin Danh Khôi có thể diễn kịch xuất thần được đến thế.
Chẳng phải nhỏ nhen, thù vặt mà xáo tung hộp mail Danh Khôi, chỉ là Lâm Viên vô tình thấy lẫn trong đống đến tin có những dòng thư mùi mẫn, sướt mướt của Hạc Cúc. Hẳn cô ả đã chán ngấy trời Âu tận cổ hoặc không bon chen nổi, nên muốn về dùng Danh Khôi làm bàn đạp xịn để có chỗ đứng trong giới nghệ thuật.
Bị Lâm Viên chặn như những tin rác khác, cô ả lắm trò chuyển sang gửi thư tay cho Danh Khôi mà không hay biết nhiệm vụ lục thùng thư trước là của Lâm Viên. Anh đốt sạch chúng, đến đám tro cũng chẳng chừa lại cho Danh Khôi đánh hơi ra. Anh bịt kín bưng mọi thứ như thế, lại không ngờ Hà Chi sinh nghi, lén anh đi đánh chìa khóa thùng thư mới. Khi yêu, con người vẫn nhạy bén kinh khủng. Chỉ cần một nhịp tim đánh trượt, hoặc một tiếng thở dài thượt, cũng đủ dấy lên nhiều hoài nghi.
Vặn nhẹ chìa khóa, khẽ lách người qua cửa phòng khách sạn, Lâm Viên giữ mỗi bước đi không phát ra tiếng động để Hà Chi giật mình nhưng chính anh mới là người giật nảy. Hà Chi đã tỉnh giấc, cô bé đứng trơ trọi giữa. căn phòng tối thui, đôi mắt vô hồn dõi vào chính ảo ảnh xơ xác của mình in trên khung cửa kính.
Mi cô bé chầm chậm nhướn một chút, nhìn hình phản chiếu của Lâm Viên đang tiến về phía cô.
Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu Hà Chi, vuốt mái tóc rối bời như chiếc chổi. Cô bé ngất xỉu tại nhà hàng, đã ngủ vùi khi anh đem về khách sạn nhưng có lẽ bị đánh thức bởi những cơn đau.
– Cậu luôn có tớ mà! Sao cũng được, trai bao cũng được, kiểu gì tớ cũng nuôi cậu béo tốt- Lâm Viên nháy mắt, dùng giọng cười đùa xua bớt bầu không khí âm u quanh Hà Chi.
Cô bé chớp khẽ làn mi, muốn cười gắng một nụ cười nhưng môi chẳng thể nhấc, cơ mặt cứng đờ như bị bắng dính gián kín, chẳng giãn thành nét tươi tỉnh đáp trả Lâm Viên. Bất chợt, Hà Chi ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh cóng như cây con bị quật ngã trong gió bão. Cô bé vùi mặt vào hai lòng bàn tay đang run rẩy:
– Em thua, anh ạ! – Từng thanh âm tắc nghẹn theo nhau thoát ra khỏi cổ họng khản đặc, tựa âm thanh chai thủy tinh bỗng vỡ choang giữa không gian vắng lặng.
Hà Chi tự lẩm bẩm thêm câu nói ấy một lần nữa, với chính mình. Vốn dĩ cô hoàn toàn có thể giấu tiệt mọi chuyện như bí mật và giữ rịt Danh Khôi cho riêng mình, nhưng Hà Chi đã mạo hiểm đánh cược. Cố tình để những lá thư của Hạc Cúc tơ hơ trong túi xách, trong đó có bức mới nhất, Hạc Cúc bảo khi về sẽ đợi anh tại địa điểm hẹn hò trước kia của hai người. Đêm này cũng là ngày Hạc Cúc trụt máy bay. Và khi Danh Khôi mất tăm như bong bóng xà phòng, Hà Chi biết canh bài này cô đã thua sạch sẽ.
Bao nhiêu ngày đeo bám anh, chăm chỉ vun bón mảnh đất anh cằn cỗi bằng những vui cười ngốc nghếch, vẫn chẳng so nổi với một tiếng gọi của người từng bỏ rơi anh. Hà Chi không sành sỏi tình ái, hơi khờ hơi ngốc nhưng tim cô cảm nhận rất rõ rằng Danh Khôi chưa từng thật lòng với mình. Hóa ra, anh chưa từng nới lỏng ngăn tim, một chút xíu cũng không để Hà Chi chen chân vào.
– Xin lỗi nhé nhóc! Là anh bảo Danh Khôi vờ vịt!
Lâm Viên ngồi xuống cạnh Hà Chi, ôm cô bé vào lòng và thú nhận. Thà để Hà Chi biết Danh Khôi ngay từ đầu đã không có tình ý với cô bé, sẽ chỉ đau. Còn hơn để Hà Chi nghĩ bị phản bội, sẽ phảivừa oằn thân trong nỗi đau vừa ôm hận. Anh sẽ là chiếc bao cát lì đòn cho cô bé thoải mái trút giận.
Trái với mối lo của Lâm Viên, Hà Chi bình tĩnh lạ như nghe chuyện vặt. Dường như đã đoán ra vụ bắt tay ngầm giữa hai người, cô bé véo má Lâm Viên cái nhẹ hều như những lúc cáu tiết.
– Anh ơi, đừng lo gì cả! Em sẽ chỉ buồn nốt hôm nay thôi! – Hà Chi cố tỏ vẻ nỗi đau không có gì to tát nhưng cơ thể cô bé đang run từng đợt.
Trong căn phòng lạnh ngắt chỉ vang lên những tiếng tích tắc, Hà Chi vùi đầu vào ngực Lâm Viên, bàn tay lớn của anh bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của cô bé. Hai anh em cùng im lặng ngắm thành phố đang say giấc, cùng cảm nhận những cơn đau thắt như có lưỡi dao sắc lẻm đang rạch nát từng thớ da, từng tấc thịt. Bình minh sắp buông, Hà Chi thiếp đi trên vai Lâm Viên, èo uột cuộn tròn người trong lòng anh. Không còn bị bộ não chi phối, cơ thể tội nghiệp của cô bé chẳng phải gắng gượng gồng lên chịu đựng thêm mà thả lỏng, trôi tuột theo cảm xúc. Có giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô bé …