Trình Chi ngồi dưới đất, nhìn xem trong ngăn tủ của ký túc xá, như có điều suy nghĩ, đây rốt cuộc là nó đi về đâu? Lớn bao nhiêu? Có thể bị nguy hiểm hay không? Đây rốt cuộc là lễ vật của trời ban hay là một cái tai hoạ cũng chưa biết?
Tất cả mọi người ở một bên xem chừng, cuối cùng Trình Chi đứng lên, đi đến phía trước tủ , muốn đi đối diện xem. Tiêu Phỉ Nhiên cũng nghĩ đuổi theo phía trước, thế nhưng là lại bị Trình Chi cản lại, “Đối diện nguy hiểm hay không đều không biết, chỉ mình đi dò la là được rồi, không nguy hiểm tất cả đều vui vẻ, gặp nguy hiểm chúng ta cũng có thể ít đi một chút thương vong.
”
Lời nói này là điểm mấu chốt , Tiêu Phỉ Nhiên cũng sẽ không tiến lên, chỉ là đưa dao phay cho Trình Chi, “Nếu là gặp phải đồ vật gì, cứ chém thẳng tay”
Trình Chi gật đầu rồi đi qua,
4 người khác ngồi tại chổ nín thở và cầu nguyện cho Trình Chi.
Bên trong tủ giống kí túc xá bên ngoài.
Trong kí túc xá,
tủ của mỗi phòng trên cơ bản đều giống nhau,
cũng đều có 6 cái gường ,
nhưng mà không thấy cửa chính.
Trình Chi vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ban công bên ngoài thế mà đã biến thành một mảnh đất, lớn nhỏ cùng ký túc xá không chênh lệch nhiều, phía bên ngoài có một làn khói trắng bao phủ.
Nắm thật chặt cây dao phay, Trình Chi có chút khẩn trương từng bước đi về phía ban công, vượt qua rào chắn, đi về hướng có khói trắng, đem dao phay chặt khói mấy lần, cũng không có lực cản trở gì. Chỉ là đột nhiên vang lên giọng nói điện tử " Khu vực này chưa mở khoá,
mong cố gắng thêm" .
Chưa mở khóa? Chính là nói nơi bị khói trắng bao phủ cũng có thể mở rộng ra.
Trình Chi mang theo nghi hoặc từ trong ngăn tủ đi ra, đem những gì vừa thấy nói cho bốn người còn lại nghe.
Tất cả mọi người suy nghĩ, Trần Tư Vũ nhìn vào đống sách trên bàn, nhặt lên hai ba cuốn ném vào trong ngăn tủ, chỉ trong nháy mắt, sách vở liền biến thành luồng sáng biến mất.
Mọi người đều là một chữ cmn, nhưng la lợi hại nhất vẫn là Hoàng Y Y, cả người đều nằm trên người Trần Tư Vũ “Con mẹ nó dám ném sách của mình! cậu ném đi, lên lớp mình nhìn cái gì".
Tiêu Phỉ Nhiên cách gần 2 người ngăn cản, “ngày tận thế, còn đọc sách cái gì a.
”
Hoàng Y Y: “...
.
.
.
. An ủi rất tốt, nhưng mà cũng không có được an ủi đến đâu.
”
Sách vở sau khi biến mất, Trình Chi cùng Trịnh Uyển liền vội vàng đem đầu đi vào dò xét , cũng không có nhìn ra khác nhau ở chỗ nào. Trịnh Uyển có chút sợ rùng mình một cái, “Làm sao lại không thấy đâu, người vào lâu cũng sẽ không thấy sao".
Trình Chi từ bỏ xem xét, đem sách trên bàn của mình,
đồ ăn vặt,
tất cả cái gì thấy được đều ném vào trong,
kết quả qua nữa ngày cũng biến mất như sách vở.
“Không biết có phải là ảo giác của mình không,
sao cảm thấy phòng này lớn hơn một chút so với phòng hiện tại của chúng ta?” Trình Chi đã từng trong không gian đi dạo, đột nhiên cô có ý nghĩ kì diệu,
quay đầu nhìn 4 người nói, “Có một loại khả năng, là cái ngăn tủ này dựa vào ăn sách mới trở nên lớn? Chúng ta lúc trước để 3 năm sách tất cả đều bị nó nuốt, sau đó mới đánh bậy đánh bạ biến thành dạng như vậy"