Phòng Livestream Đoán Mệnh Của Sơn Thần

Phòng Livestream Đoán Mệnh Của Sơn Thần

Cập nhật: 26/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 191
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Linh Dị
Hệ thống
Truyện Khác
Dị Năng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Điều này khiến cô không khỏi nảy sinh vài phỏng đoán không hay.

Trước đây cô từng nghe người ta nói, có những nơi lạc hậu, cả thôn đều là bọn buôn người, cô nghi ngờ "thôn Phúc Sơn" này chính là kiểu thôn buôn người như vậy.

Mà người dân ở những thôn như vậy phần lớn đều tàn ác cùng cực, vì thế cô mới khuyên ông Dư muốn đi tìm cháu thì tốt nhất nên nhờ cảnh sát giúp đỡ, nếu không chỉ có ông ấy và bà Dư đi tìm, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Chỉ là không biết, bọn họ có nghe theo lời cô nói không.

Trong lòng Trì Vãn có chút bất an.

"Trì Vãn, giờ cô thấy trong người thế nào rồi?" Bánh Bánh lại gần, khuôn mặt đen tròn tròn dính đầy tro bụi mà nó còn chưa phát hiện ra, chỉ lo lắng nhìn Trì Vãn.

"Có còn cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

Trì Vãn hoàn hồn, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bánh Bánh, lập tức không nhịn được giơ tay ôm nó vào lòng, hung hăng vuốt ve vài cái.

Phải nói là Bánh Bánh rất thích hợp để vuốt ve, bộ lông của nó rất dày, sờ vào mượt mà như lụa, ấm áp, vô cùng thoải mái.

"Tôi không sao.

” Trì Vãn vừa vuốt ve nó vừa nói: “Chỉ là vẫn không có sức lực gì.

"

Bánh Bánh không chống cự nổi ma trảo của cô, chỉ có thể mở to đôi mắt cá chết để mặc cô vuốt ve, nói: "Sớm biết di chứng sẽ nghiêm trọng như vậy, đã không để cô giúp bọn họ tìm cháu gái rồi!

"

Giọng điệu của nó có chút hối hận.

Trì Vãn thì không để ý, chỉ nói: "Tôi đã có thể giúp thì đương nhiên phải giúp rồi, tôi chỉ bị bệnh một chút, khỏi bệnh là không sao rồi, nhưng nếu mấy người bà Dư tìm không thấy cháu gái sẽ đau khổ cả đời đấy.

"

Nếu cho làm lại lần nữa, cô vẫn sẽ chọn làm như vậy, chỉ là không có thần lực, cô thực sự cảm thấy cơ thể rất khó chịu, đáng tiếc là bây giờ cô thân thể không khỏe, không thể đi ra huyện bày quầy, cũng không có ai đến miếu thắp hương, vậy thì không có cách nào nhận được thần lực, đây đúng là một vòng luẩn quẩn.

"...

. Xột xột!

"

Đột nhiên, đôi tai của Bánh Bánh dựng đứng lên: “Trì Vãn, có khách đến miếu!

"

Nghe vậy, đôi mắt Trì Vãn sáng lên, cô lập tức lấy quần áo mặc vào, thu dọn gọn gàng rồi đi ra ngoài.

Chỉ là đi từ sân sau ra phía trước mấy bước đường, cô đã thở không ra hơi, điều này khiến Trì Vãn không khỏi cảm thán về sự yếu ớt của cơ thể mình.

Ban đầu nếu không phải "ấn" từ trên trời rơi xuống đánh trúng cô, khiến cô trở thành Sơn Thần, e rằng lúc này cô đã qua đời vì bệnh tật rồi, dù chưa chết vì bệnh, thì cũng phải nằm liệt giường.

Vì vậy, Trì Vãn rất trân trọng cơ hội còn sống.

.

.

.

Đi đến đại điện thờ tượng Sơn Thần, Trì Vãn lập tức thấy vị khách mà Bánh Bánh nói đến.

Đó là một bà cụ ăn mặc giản dị, tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, tuy nhiên cả người được thu xếp rất sạch sẽ, trên người không thấy vết bẩn nào, nhìn có vẻ là người ở thôn gần đây.

Trì Vãn bước ra, cười hỏi: "Bà ơi, bà đến thắp hương phải không?"

Vị khách, cũng chính là bà Trương nhìn thấy Trì Vãn thì giật mình, sau đó căng thẳng gật gật đầu: “Phải, tôi đến thắp hương.

.

.

"

Trì Vãn gật đầu, dẫn bà ấy đến bàn thờ: “Thắp hương ở đây! Để cháu lấy hương cho bà.

"

Cô rút ra ba nén hương, mượn lửa nến thắp lên, sau đó cầm hương đã cháy vẫy vẫy để tắt lửa, chỉ còn lại tàn lửa và khói hương lượn lờ, lúc này mới đưa ba nén hương cho bà Trương.