Phượng Ẩn Thiên Hạ

Phượng Ẩn Thiên Hạ

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 1,368,666
Đánh giá:                        
Lịch sử
Quân sự
Võng Du
     
     

Quen biết Tiêu Dận đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ nhìn thấy trên mặt hắn pha trộn nhiều cảm xúc phức tạp tới vậy.

Khiếp sợ, nghi ngờ, vui mừng mà phiền muộn, cao hứng mà bi thương…… Rất nhiều cảm xúc đối lập mãnh liệt đan vào gương mặt hắn, liên tục thay đổi, thật sự là…… không nói được thành lời.

“Thật đúng là của cô sao?” Hắn lại hỏi, chất giọng luôn luôn lạnh lẽo, trầm thấp giờ mang theo vài phần run rẩy.

“Đúng…… Đúng vậy, ngươi biết thứ này sao?” Trong lòng Hoa Trứ Vũ chấn động, mơ hồ hỏi.

Tiêu Dận thu hồi tầm mắt, hai tay run run lấy chăn gấm trên giường phủ lên người Hoa Trứ Vũ, sau đó, im lặng không nói lời nào rời đi. Cũng không biết vấp phải vật gì dưới chân khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Bóng dáng hắn rời đi thật vội vàng, thậm chí còn có phần hoảng sợ, giống như đang chạy trối chết.

Tiêu Dận rời đi không lâu, Hồi Tuyết liền vội vàng đi tới, ở bên hầu hạ Hoa Trứ Vũ đến tận bình minh.

Trải qua một đêm kinh hiểm, nàng thức một mạch đến rạng sáng mới có thể ghé vào giường, chìm vào bóng tối.

Giấc ngủ này rất sâu.

Nàng trôi nổi trong tận cùng bóng tối, thân mình trở nên rất nhẹ rất mềm, bên cạnh lướt qua rất nhiều bóng người quen thuộc, đó là người thân và bạn bè của nàng, là những người khiến nàng cảm thấy lưu luyến.

Ở trong mơ, nàng rất hạnh phúc, rất vui vẻ, nàng chỉ muốn chìm đắm trong mơ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Nhưng dường như có người không muốn nàng được hạnh phúc như vậy.

Bên cạnh có tiếng người đang nói chuyện, trong chốc lát lại cất lời trách cứ, thoáng chốc lại khẽ gào lên, hình như còn có âm thanh chén trà rơi xuống đất, vọng lại những tiếng vang thanh thúy.

“Dương ngự y, ngươi đã nói, chỉ cần qua một đêm cô ấy sẽ không có chuyện gì nữa, vì sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại? Ngươi nói, đến bao giờ cô ấy mới tỉnh lại, nếu cô ấy không tỉnh lại, ta sẽ cho ngươi chôn cùng!

” Giọng nói mạnh mẽ mà bá đạo, không ngừng vang lên.

“Điện hạ, xin ngài yên tâm, cổ độc trong người cô ấy đã phát tác một lần, thì đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là cô ấy đang rất mệt cho nên mới ngủ say như vậy. Đợi cô ấy ngủ đủ giấc, tự nhiên sẽ tỉnh lại.

“Nhưng cô ấy đã ngủ một ngày một đêm, sao vẫn còn chưa tỉnh?!

……

Những tiếng gầm gừ liên tục, khiến nàng ngủ không yên. Không biết qua bao lâu mới ngừng lại. Nàng còn nghĩ, cuối cùng cũng có thể ngủ tiếp. Nhưng mà tay nàng lại bị ai đó nắm lấy, nắm rất chặt, đau quá.

“Năm đó, ta mới bảy tuổi, săn được con sói hoang đầu tiên.