Lam Nguyệt cảm thấy rằng ở thời buổi loạn lạc này, cứu một người đã là khó khăn, huống hồ là cứu cả một đám người – điều đó nàng hoàn toàn không có khả năng.
Sau khi uống xong bát canh, lão giả mới cảm nhận được sự sống quay trở lại, nhưng rồi vì kiệt sức mà lão lại ngất đi.
“Này, cứ thế mà ngủ à? Lão nhân này tâm quả là lớn thật.
”
Lam Nguyệt nhìn lão giả rồi thản nhiên nói, không quan tâm thêm, chỉ tự mình múc cháo, uống liền mấy bát để lấp đầy bụng.
“Tẩu tử, vì sao lần này chúng ta lại cứu người này?”
Đại Lang tỏ vẻ khó hiểu. Trước đây, mỗi khi hắn định cứu ai đó gặp nạn, đều bị tẩu tử ngăn lại. Vậy mà lần này, nàng lại chủ động cứu người.
Lam Nguyệt ngẩng đầu, nhìn ba đứa trẻ trước mặt và nghiêm nghị nói:
“Hôm nay ta dạy các ngươi một bài học. Thấy rõ tình thế và hành động trong khả năng của mình.
”
“Trước đây, ta không cho các ngươi cứu người vì khi đó người cần cứu quá nhiều. Tẩu tử các ngươi không phải là chúa cứu thế, cũng không đủ sức cứu tất cả. Ta đã khó khăn lắm mới bảo vệ được mấy đứa các ngươi, đã không còn sức lo cho người khác. Bây giờ nhiều người chờ ăn cơm như vậy, các ngươi nói xem, ta cứu được hay không cứu được?”
Ánh mắt sắc bén của Lam Nguyệt lướt qua từng khuôn mặt, chờ câu trả lời từ bọn trẻ.
“Không cứu!
” – Nhị Lang lập tức đáp ngay, không chút do dự.
Đại Lang và Đại Nha thì ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng lắc đầu, “Không cứu.
”
Lam Nguyệt hài lòng gật đầu:
“Đúng! Còn một điều nữa các ngươi phải nhớ, đó là hành động theo khả năng. Hôm nay ta cứu lão nhân này vì ông ấy chỉ có một mình, chúng ta có thức ăn, chia cho ông ấy một chút thì cũng chẳng mất gì mà lại cứu được một mạng người. Đó là việc tích đức.
”
“Ta không phải không cho các ngươi cứu người, mà là muốn các ngươi hiểu rằng, khi cứu người, phải xem mình có đủ khả năng hay không.
”
Ba đứa trẻ nghe vậy, tuy cái hiểu cái không, nhưng cũng đồng loạt gật đầu.
Sáng hôm sau, lão giả tỉnh lại, bị đánh thức bởi mùi cháo thơm ngào ngạt.
“Lão gia tử tỉnh rồi? Uống chút cháo đi cho ấm bụng.
”
Lam Nguyệt múc một bát cháo, đặt vào tay lão.
Nhìn bát cháo nóng hổi trong tay, lão giả xúc động cười, giọng khàn khàn nói:
“Đa tạ ân cứu mạng.
”
“Lão gia tử không cần khách khí. Uống hết bát cháo này, chúng ta cũng phải rời đi. Ông uống xong thì cũng nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này không phải chỗ có thể ở lâu.
”
Lam Nguyệt nói thẳng, ánh mắt vẫn giữ vẻ lãnh đạm. Nàng đã cứu lão một mạng, chia cho lão chút thức ăn, nhưng không muốn rước thêm phiền phức.
Lão giả tuy gặp nạn, nhưng ánh mắt tang thương của ông lại lộ ra một tia phòng bị, khiến Lam Nguyệt không muốn dây dưa nhiều. Nàng chuẩn bị một tay nải đơn giản cho ông, bên trong là bánh bột bắp khô và một túi nước lấy ra từ không gian. Hy vọng ông có thể thuận lợi vượt qua quãng đường phía trước.
Uống xong bát cháo, lão giả đặt bát xuống, nhìn Lam Nguyệt chăm chú. Trên khuôn mặt lấm lem bụi đất của nàng, đôi mắt lại sáng ngời, sắc bén.
“Không biết tiểu nương tử xưng hô thế nào? Ngày sau, lão nhất định sẽ báo đáp ân cứu mạng này.
”
Lam Nguyệt lạnh nhạt đáp trong lúc thu dọn đồ đạc:
“Xưng hô thì không cần. Hôm nay chia tay, có lẽ đời này cũng chẳng còn dịp gặp lại. Lão gia tử, chúng ta đi trước.
”
Nàng dứt lời, dẫn ba đứa nhỏ rời đi, không ngoái lại.
Lam Nguyệt chuẩn bị xong hành lý, đặt chiếc tay nải vào trong tay lão gia tử, rồi nắm lấy tay Đại Nha, trên lưng cũng cõng một cái sọt trước khi rời khỏi phòng.
Bên trong tay nải là một ít gạo vụn và hai túi nước, tất cả đều được nàng lén lấy ra từ không gian của mình. Dù cho ba đứa trẻ có nghi ngờ về thức ăn này, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn lý do qua loa để giải thích, chỉ cần nói rằng mình nhặt được trên đường ở thị trấn là đủ.