Quả Phụ Tam Gả Thành Vương Phi , Nàng Mang Theo Nhãi Con Ngược Tra Bá Đạo

Quả Phụ Tam Gả Thành Vương Phi , Nàng Mang Theo Nhãi Con Ngược Tra Bá Đạo

Cập nhật: 30/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 212
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Cổ Đại
     
     

Đại Lang nghe xong, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, trong lòng tràn ngập bất ngờ. Hóa ra tên gọi cũng có thể đẹp và ý nghĩa đến vậy.

“Hảo! Từ nay ta chính là Hoắc Thanh Lâm!

Nhị Lang thấy ca ca mình đã có một cái tên thật dễ nghe, ánh mắt không khỏi sáng lên, tràn đầy mong chờ. Cậu vội vàng nhìn Lam Nguyệt, không giấu được vẻ khát khao.

Lam Nguyệt cười nhẹ, nhìn Nhị Lang rồi nói:

“Nhị Lang, ngươi từ nay gọi là Hoắc Bắc Thần. Tử viết: ‘Vì chính lấy đức, thí dụ như Bắc Thần, cư này sở mà chúng tinh cộng chi.

’ Đôi mắt của ngươi ta thấy đặc biệt đẹp, giống như bầu trời đầy sao, cho nên cái tên Bắc Thần rất hợp với ngươi.

Đôi mắt Nhị Lang bỗng chốc rực sáng, cả người dường như cũng phát sáng theo. Hóa ra đôi mắt của cậu lại được so sánh với ngôi sao trên trời.

“Bắc Thần? Tên thật dễ nghe!

” Hoắc Bắc Thần mãn nguyện, cậu lặp đi lặp lại cái tên mới của mình, cảm thấy vô cùng thích thú.

Đại Lang – giờ là Hoắc Thanh Lâm – gật gù tán thưởng:

“Tẩu tử thật sự có học vấn, ngươi có phải đã từng đọc rất nhiều sách không?”

Nhắc đến việc đọc sách, cả ba đứa trẻ, từ Thanh Lâm, Bắc Thần đến Đại Nha, ánh mắt đều lộ rõ sự khao khát.

Lam Nguyệt cười, nhẹ nhàng nói:

“Đương nhiên là ta từng đọc sách rồi. Chờ đến khi chúng ta có chỗ ở ổn định trong thành, ta cũng sẽ đưa các ngươi đi học, được không?”

Cô không muốn ba đứa trẻ lớn lên trong cảnh mù chữ, không biết gì về thế giới. Chỉ có học hành mới có thể thay đổi số phận.

“Đi học? Chúng ta cũng có thể đi học sao?” Hoắc Bắc Thần ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh như ngôi sao trên trời. Trước đây, cậu chưa từng dám nghĩ mình có thể được đi học. Mỗi lần nhìn thấy cháu trai của trưởng thôn được đến trường, trong lòng cậu lại dâng lên cảm giác ngưỡng mộ và ao ước.

Đại Nha – cô bé nhỏ tuổi nhất – cũng không chịu ngồi yên. Nàng kéo nhẹ góc áo Lam Nguyệt, giọng lí nhí:

“Tẩu tử, còn tên của ta thì sao? Tên của ta đâu?”

Lam Nguyệt bật cười, xoa đầu cô bé rồi dịu dàng đáp:

“Đương nhiên là Đại Nha cũng sẽ có một cái tên đẹp. Để tẩu tử nghĩ xem nào.

“Dạ, dạ!

” Đại Nha cười tươi, ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt đầy mong đợi.

Hoắc Thanh Lâm và Hoắc Bắc Thần cũng ngồi im, không dám quấy rầy Lam Nguyệt trong lúc cô đang suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Lam Nguyệt nhìn Đại Nha, nở một nụ cười hiền hòa rồi nói:

“Đại Nha, cái tên của muội phải dịu dàng, thanh nhã để thể hiện sự nữ tính. Nhưng tẩu tử không muốn muội quá yếu đuối. Nữ nhi cũng phải mạnh mẽ và độc lập.

“Đại Nha, từ nay muội sẽ gọi là Hoắc Thanh Hòa nhé,

” Lam Nguyệt mỉm cười, dịu dàng vuốt đầu cô bé, ánh mắt tràn đầy yêu thương. “Thanh nghĩa là thuần khiết, rõ ràng, minh bạch. Còn Hòa là ôn nhu, hiền dịu. Ta hy vọng muội lớn lên sẽ trở thành một tiểu thư khuê các dịu dàng, đoan trang.

Đại Nha tròn mắt nhìn tẩu tử, rồi bật cười khúc khích, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng, đầy niềm vui.

Lam Nguyệt nhìn cô bé, trong lòng không khỏi mềm mại. Đại Nha vốn dĩ nhút nhát, nhưng lại rất thông minh. Nếu được dạy dỗ tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành một nữ nhi khiến người khác ngưỡng mộ.

Tuy rằng Lam Nguyệt không đồng tình với quan điểm “nữ tử không tài mới là đức” của thời đại này, nhưng ở cái thế giới cổ đại này, những cô gái dịu dàng và mềm mỏng thường dễ được yêu thương hơn. Chỉ là, cô không muốn Đại Nha trở nên yếu đuối, bởi vì điều đó sẽ khiến muội ấy dễ bị bắt nạt.

Cô quyết tâm sẽ dạy cho Đại Nha mọi điều cần thiết, để sau này dù chọn con đường nào, cô bé cũng sẽ có đủ khả năng tự quyết định và làm chủ cuộc sống của mình.

“Dễ nghe quá!

” Đại Nha cười tươi, vỗ tay, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.

“Chúng ta cũng thấy dễ nghe,

” Hoắc Thanh Lâm và Hoắc Bắc Thần cùng gật gù phụ họa.

Lam Nguyệt mỉm cười hài lòng, nói: