Quả Phụ Tam Gả Thành Vương Phi , Nàng Mang Theo Nhãi Con Ngược Tra Bá Đạo

Quả Phụ Tam Gả Thành Vương Phi , Nàng Mang Theo Nhãi Con Ngược Tra Bá Đạo

Cập nhật: 30/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 211
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Cổ Đại
     
     

Hoắc Đại Lang cũng hận Lam Nguyệt. Hắn hận nàng đến mức chỉ muốn giết chết nàng ngay lập tức. Nhưng nàng vẫn chưa chết, và bọn hắn vẫn chưa thể thoát khỏi sự kiểm soát của nàng.

**“CÚT!

”**

Tiếng gầm giận dữ của Lam Nguyệt làm Hoắc Đại Lang và hai đứa trẻ kia run lên bần bật.

“Chúng ta cút! Chúng ta đi ngay bây giờ!

Mấy gã đàn ông, cả tên bị gãy chân lẫn những kẻ còn lại, lảo đảo kéo nhau bỏ chạy. Có kẻ còn sợ tới mức tè cả ra quần, không dám quay đầu lại.

Lam Nguyệt cảm giác toàn bộ sức lực của mình đã cạn kiệt sau trận đánh vừa rồi. Nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, nhưng bản năng lại nhắc nhở rằng nàng không thể ngủ. Nàng cố gắng lảo đảo đến gần một gốc cây lớn để tựa vào.

Hoắc Đại Lang thấy nàng loạng choạng bước về phía bọn hắn, lập tức đẩy hai đứa em ra sau lưng mình, vẻ mặt như sẵn sàng chết để bảo vệ chúng.

“Tẩu tử! Ngươi có giận thì trút lên ta, đừng đánh đệ đệ và muội muội của ta nữa!

Lam Nguyệt nheo mắt, nhìn chằm chằm vào ba đứa trẻ dơ dáy trước mặt mình. Chúng đứng co ro, ôm chặt lấy nhau mà run rẩy.

“Tẩu tử gì chứ! Lão nương còn chưa hề chạm tay vào đàn ông, cũng chưa hôn môi ai, vẫn còn là cái xử nữ đấy! Ai bảo các ngươi gọi ta là tẩu tử? Cút qua một bên hết đi!

Nói xong, Lam Nguyệt không còn sức lực để trụ vững. Nàng ngồi bệt xuống, dựa lưng vào thân cây. Đầu óc nàng choáng váng, nửa như bột mì trộn nước, tất cả mọi thứ đều mờ mịt. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng chỉ kịp nghĩ:

**"Mẹ nó, ta xuyên qua làm quái gì chứ? Cái kiểu xuyên không này thà chết thêm một lần còn hơn! Lại xuyên vào một cái quả phụ thối tha, cực phẩm nhất trong cực phẩm! Thật là chán ghét mà!

"**

Nàng ngất lịm dưới gốc cây, không còn động đậy.

Hoắc Đại Lang cẩn thận bước tới, nhặt lấy một cành cây khô trên đất rồi chọc nhẹ vào người nàng.

“Uy, ngươi tỉnh lại đi!

Dù hắn có chọc cách nào, Lam Nguyệt vẫn bất động.

Đại Nha bật khóc nức nở: “Ca ca, nàng...

. nàng chết rồi sao?”

Hoắc Nhị Lang từ trong lòng Hoắc Đại Lang chui ra, cúi xuống nhặt một hòn đá dưới đất.

“Nhị Lang, ngươi muốn làm gì?”

Hoắc Đại Lang nhanh chóng giữ chặt lấy tay đệ đệ mình.

“Ca, buông ra! Nàng đã làm nhà chúng ta tan nát, cả ngày đánh đập bọn ta! Ta phải giết nàng!

Hoắc Nhị Lang nắm chặt hòn đá trong tay, đôi mắt vàng kim lóe lên sự kiên quyết đáng sợ. Một đứa bé chỉ năm sáu tuổi, nhưng ánh mắt ấy lại khiến người khác phải rùng mình.

"Ngươi không thể làm như vậy, giết người là tự chặt đứt đường sống của mình.

" Hoắc Đại Lang giữ chặt hòn đá trong tay Hoắc Nhị Lang, cố gắng khuyên nhủ với giọng đầy lo lắng.

"Hừ!

" Hoắc Nhị Lang hậm hực buông tay, kéo theo muội muội của mình lùi về một góc, ánh mắt vẫn lóe lên tia không cam lòng.

Hoắc Đại Lang nắm hòn đá trong tay, siết lại rồi lại buông lỏng. Hắn nhìn người phụ nữ đang bất tỉnh dưới gốc cây, ánh mắt lộ rõ sự giằng xé. Cuối cùng, hắn thở dài, quẳng hòn đá xuống đất, bước về phía hai đứa em mình. Ba người ngồi co cụm vào nhau, ánh mắt bất an hướng về phía Lam Nguyệt, như sợ rằng nàng sẽ bất ngờ tỉnh dậy và tiếp tục trút cơn giận dữ lên đầu bọn họ.

Lam Nguyệt ngủ li bì suốt một ngày. Khi nàng tỉnh dậy, mặt trời đã ngả bóng, bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn. Nàng mơ màng mở mắt, liếc qua ba đứa trẻ đang cuộn tròn cách đó không xa. Thấy cảnh tượng trước mặt, nàng thở dài đầy chán chường, trong lòng chỉ muốn chết thêm một lần nữa cho xong.

"Ba đứa kia, lại đây!

" Lam Nguyệt ngoắc tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng.

Trong đầu nàng lúc này tràn ngập sự bực bội. Mới vừa đào được trái tim của tang thi vương trong mạt thế, vậy mà lại bị một con bạch liên hoa tiểu tiện nhân đánh lén từ sau lưng, chết không nhắm mắt. Chết một lần đã đủ tệ, giờ lại xuyên qua làm nhân vật mà nàng ghét nhất – một cực phẩm quả phụ. Đã thế, còn phải gánh thêm ba cái "đầu kéo chân" này.