Lời rao vừa dứt, một phụ nhân từ sạp bên cạnh nhíu mày nhìn sang, cất giọng nghi hoặc:
“Đại muội tử, ngươi bán bánh bao này có phải đắt quá không? Bánh bao nhân thịt ở đây mới chỉ hai văn tiền một cái thôi.
”
Lam Nguyệt nghe vậy, chỉ mỉm cười, giọng nói dứt khoát:
“Đại thẩm, bánh bao của ta đắt là vì đáng giá. Nguyên liệu làm ra bánh bao này đều là trái cây tươi, mứt được làm rất kỳ công. Bánh bao này không chỉ có thể làm bữa ăn chính mà còn có thể làm món điểm tâm. Cái giá năm văn tiền là hoàn toàn xứng đáng.
”
Phụ nhân kia vẫn khịt mũi tỏ vẻ không tin. Nhưng ánh mắt của bà lại liếc nhìn chiếc bánh bao hình dưa hấu trên tay ông lão. Sau một lúc quan sát, bà phát hiện ông lão ăn rất ngon lành, không có gì bất thường, nên cũng bớt đi vài phần nghi ngại.
“Thật sự đáng giá vậy sao?” Phụ nhân lẩm bẩm, ánh mắt bắt đầu dao động khi nhìn những chiếc bánh bao đủ màu sắc, hình dáng đáng yêu trong rổ của Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của những người xung quanh, vẫn hăng say rao lớn:
“Bánh bao trái cây đây! Chua chua ngọt ngọt, thơm ngon, ăn vào không lỗ! Đi ngang qua đừng bỏ lỡ!
”
Lúc này, một người phụ nữ dắt theo một cậu bé đi ngang qua. Nghe tiếng rao, bà ta dừng lại, tò mò hỏi:
“Đây là bánh bao gì vậy? Sao lại có vị chua ngọt? Bánh bao không phải chỉ có nhân thịt thôi sao?”
Lam Nguyệt nhìn thấy ánh mắt cậu bé dán chặt vào những chiếc bánh bao hình thú trong rổ, liền nhanh chóng giới thiệu:
“Đại tỷ, đây là bánh bao nhân trái cây, đặc biệt là tiểu hài tử rất thích ăn. Không tin, ngài cứ để hài tử nếm thử đi.
”
Cậu bé nghe vậy, đôi mắt sáng lên, chỉ vào một chiếc bánh bao hình gấu Winnie màu vàng, nói:
“Nương, con muốn cái này! Nương mua cho con đi!
”
Người phụ nữ nhìn con trai, rồi lại quay sang hỏi Lam Nguyệt:
“Bao nhiêu tiền một cái?”
“Một chiếc năm văn tiền.
” Lam Nguyệt vừa nói dứt, bàn tay của người phụ nữ đang định lấy tiền bỗng khựng lại.
“Năm văn tiền? Quá đắt! Bánh bao nhân thịt mới chỉ hai văn tiền một cái, cái này chỉ là bánh bao nhân trái cây thôi mà! Không mua! Đi thôi!
” Người phụ nữ cất cao giọng, định kéo con trai đi.
Nhưng cậu bé làm sao chịu, bắt đầu la lối khóc lóc, chân tay giãy giụa, nhất quyết không chịu rời đi:
“Nương! Con không đi! Con muốn cái bánh bao đó! Con muốn gấu nhỏ!
”
Người phụ nữ lúng túng, vừa xấu hổ vừa bất lực trước con trai mình.
Lam Nguyệt thấy vậy liền nhanh chóng thuyết phục:
“Đại tỷ, ngài mua thử một cái cho hài tử đi. Ngài cứ để nó nếm thử, bảo đảm ngài sẽ thấy sự khác biệt. Bánh bao của ta tuyệt đối ngon, ăn rồi không hối hận đâu.
”
Người phụ nữ có chút dao động, nhưng vẫn lẩm bẩm:
“Nhìn bánh bao nhiều màu sắc như thế, không biết có độc gì không? Đẹp mắt thì có ích lợi gì?”
Lam Nguyệt nghe vậy, vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, kiên nhẫn giải thích:
“Ngài yên tâm, màu sắc đều được làm từ rau củ tự nhiên. Màu xanh từ rau chân vịt, màu vàng từ bí đỏ, tất cả đều là đồ lành mạnh. Người lớn hay trẻ nhỏ đều có thể ăn được.
”
Sau một hồi đắn đo, người phụ nữ thở dài, lấy ra năm đồng tiền với vẻ tiếc rẻ:
“Thật vậy sao? Được rồi, ngươi lấy cho ta một cái.
”
Lam Nguyệt cười, lấy chiếc bánh bao hình gấu Winnie đưa ra, định bọc lại thì cậu bé nhanh tay giật lấy:
“Không cần bọc, con cầm ăn luôn!
”
Cậu bé cầm chiếc bánh bao trong tay, nhìn ngắm mãi mà không nỡ cắn. Lam Nguyệt bật cười, nói:
“Tiểu công tử, bánh bao là để ăn, để lâu sẽ nguội, không còn ngon nữa đâu.
”
Cậu bé rối rắm nhìn chiếc bánh bao trong tay, rồi nhỏ giọng đáp:
“Nhưng mà...
. con luyến tiếc ăn.
”
Lam Nguyệt mỉm cười dịu dàng:
“Luyến tiếc thì cũng phải ăn chứ. Ăn vào bụng rồi, mới thật sự là của mình. Như vậy mới vui vẻ được.
”
Nghe vậy, cậu bé quyết định cắn một miếng lớn. Ngay khi nhân mứt trái cây trong bánh tan ra, hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức bùng nổ trong miệng, khiến cậu bé tròn mắt thích thú.