“Ai da! Đại nương tử, chờ bọn ta một chút!
” – Lưu Phúc vội vã đuổi theo.
Lam Nguyệt cúi xuống nhìn đứa trẻ trong lòng mình. Đây chỉ là một hài tử khoảng bảy, tám tuổi, dáng vẻ cùng trang phục đều cho thấy xuất thân từ một gia đình giàu có. Nhưng những kẻ kia lại dám xuống tay với một đứa trẻ nhỏ như vậy, khiến nàng không khỏi phẫn nộ.
Ở thế giới mạt thế mà nàng từng trải qua, trẻ con luôn được bảo hộ cẩn thận. Nàng dù tàn nhẫn, mạnh mẽ, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ ra tay với người già, phụ nữ hay trẻ nhỏ.
“Tẩu tử, đứa trẻ này… còn sống không?” – Thanh Lâm cẩn thận hỏi khi phát hiện sắc mặt của hài tử kia đã chuyển xanh.
Bắc Thần cũng nhìn Lam Nguyệt ôm đứa trẻ, trong lòng đầy nghi vấn. Hắn không hiểu vì sao nàng lại ra tay cứu một đứa trẻ như vậy.
“Ngươi vì sao cứu hắn?” – Bắc Thần cuối cùng không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Lam Nguyệt không trả lời ngay mà cúi xuống bắt mạch cho đứa bé. Mày nàng hơi giãn ra, rồi bằng giọng nhàn nhạt, nàng nói:
“Các ngươi phải nhớ kỹ, sau này dù thành tựu của các ngươi có lớn đến đâu, cũng nhất định phải giữ cho mình một giới hạn, một điểm mấu chốt trong lòng. Ai đáng cứu, ai không đáng, đó là thứ chính các ngươi phải tự cân nhắc. Ta cứu hắn là vì hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hơn nữa, người kia thà chịu thiên đao vạn quả cũng cố bảo vệ hắn đến hơi thở cuối cùng. Coi như ta thay người kia hoàn thành tâm nguyện cuối đời đi.
”
Ánh mắt Lam Nguyệt xa xăm, như nhớ lại điều gì đó. Người kia, trước khi chết, đã thì thầm lời cầu xin bằng một giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Nhưng nàng, bằng cách nào đó, đã nghe rất rõ ràng.
Nàng đã từng nuôi lớn ba đứa trẻ, thêm một đứa nữa thì cũng không phải là điều khó khăn.
Bắc Thần ngây người ra, ánh mắt ngây thơ của hắn ngập tràn sự khó hiểu.
Còn Lưu Phúc, sau khi nghe những lời này, càng cảm thấy vị đại nương tử này không hề đơn giản. Nàng không giống một nữ nhân nông thôn bình thường chút nào.
“Lưu đại ca,
” – Lam Nguyệt lên tiếng, giọng điệu có chút mệt mỏi – “đứa nhỏ này trúng độc, ta có thể đến chỗ nào gần đây tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm không?”
Vừa rồi đánh nhau với cả đám sơn tặc, dù nàng thân thủ phi phàm, vẫn cảm thấy cơ thể này quá yếu đuối so với kiếp trước của nàng. Nếu không phải nhờ những năm tháng chinh chiến với tang thi rèn luyện, nàng đã chẳng thể đánh bọn chúng thê thảm như vậy.
Lưu Phúc vội đáp: “Được, được! Phía trước có một ngôi miếu hoang, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đó qua đêm.
”
“Đúng vậy! Phía trước có miếu hoang! Đại nương tử đã cứu mạng chúng ta, nghỉ ngơi một đêm ở đó là chuyện nên làm!
” – Mấy tên nha dịch còn lại cũng gật đầu lia lịa đồng ý.
Nói đoạn, bọn họ nhanh chóng bế Bắc Thần và Thanh Hòa đi trước, hướng về phía miếu hoang không xa.
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, ôm lấy đứa bé đang bất tỉnh, rồi cũng vội vã đuổi theo.
Đến ngôi miếu hoang, Lam Nguyệt đặt đứa trẻ xuống, phát hiện cả cơ thể nó đang co giật dữ dội. Đây là dấu hiệu cho thấy độc đang phát tác.
“Lưu đại ca, phiền ngươi giữ chặt lấy đứa nhỏ này. Ta sẽ đi hái chút dược liệu xung quanh. Nếu không cứu nhanh, e là trời đất xoay chuyển cũng không kịp nữa!
” – Lam Nguyệt nghiêm túc nói, ánh mắt ánh lên sự kiên quyết.
Dọc đường đi, Lam Nguyệt phát hiện ven đường có không ít loại dược liệu nàng cần.
“Hảo, ngươi đi đi! Ta sẽ trông chừng đứa nhỏ này.
”
Lưu Phúc tuy không chắc Lam Nguyệt có thể cứu được đứa trẻ hay không, nhưng nhìn ánh mắt đầy tự tin của nàng, hắn cũng không dám nghi ngờ.
Lam Nguyệt liếc nhìn Thanh Lâm, căn dặn: “Trông chừng đệ đệ, muội muội của ngươi cho cẩn thận. Ta đi một lát sẽ về.
”
Nói xong, nàng nhanh chóng rời khỏi miếu, tiến vào rừng cây gần đó. Nàng hái một vài loại dược liệu thường thấy, rồi nhân lúc không ai để ý, từ trong không gian riêng của mình lấy ra hai loại nước thuốc quý giá.