Diện tích không gian giờ đây mở rộng vô biên vô hạn. Bên trong, cảnh sắc khiến người ta ngỡ như bước vào tiên cảnh. Hoa thơm chim hót, trăm hoa đua nở. Bầu không khí được bao phủ bởi một làn sương bảy màu, mang theo chút hơi ẩm dễ chịu, khiến người ta hít thở cũng cảm thấy thông suốt và thoải mái.
Lam Nguyệt không dám tin đây lại là không gian tinh thần mà nàng từng biết. Ở xa xa, một ngọn núi cao vút ẩn hiện trong mây mù, quanh núi là những đàn tiên hạc đang cất tiếng hót vang. Một thác nước lớn từ đỉnh núi đổ xuống, tạo thành một dòng sông xanh lam uốn lượn quanh chân núi.
Lam Nguyệt nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc. Vì sao nước sông lại có màu xanh lam? Dòng nước trong vắt, nhìn thấu tận đáy, ánh lam của dòng sông còn phản chiếu những tia sáng bạc lấp lánh như ánh sao. Xung quanh dòng sông là những cánh đồng đất đen mênh mông. Lạ lùng thay, ở một góc đất đen, nàng lại thấy một mảnh đất ánh lên sắc vàng kim rực rỡ.
Lam Nguyệt chớp mắt liên tục, nhìn lại khung cảnh trước mắt. Đây thực sự là không gian tinh thần của nàng sao?
“Này… mẹ nó, đây là thứ quái quỷ gì vậy?” Nàng không nhịn được bật thốt lên. “Không gian tinh thần của ta từ khi nào đã trở thành như thế này?”
Lam Nguyệt bất mãn giơ ngón giữa lên trời, sau đó dùng tinh thần lực quét qua toàn bộ không gian. So với không gian trước đây, nơi này quả thực trở nên hoành tráng và cao cấp hơn rất nhiều. Nhưng mà… chẳng phải đây quá kỳ lạ rồi sao?
“Vậy… ta bắt được cái thứ gì thế nhỉ?” Lam Nguyệt chợt nhớ đến thứ gì đó mà nàng đã giữ trong không gian, nhưng bây giờ không thấy bóng dáng đâu. Tinh thần lực của nàng tiếp tục lục soát từng ngóc ngách trong không gian. Cuối cùng, nàng cũng tìm được những thứ mà mình bắt được trước kia.
Hóa ra, tất cả đồ vật nàng thu giữ đều nằm gọn gàng ở một góc phía đông bắc. Nhưng lạ thay, ở đó lại xuất hiện thêm một cung điện tráng lệ.
Cung điện này giống như một tiên cung, mái ngói bảy màu lấp lánh ánh lưu ly. Những cây cột chống đỡ cung điện đều được đẽo từ bạch ngọc, tinh xảo và thuần khiết. Cánh cửa lớn của cung điện được chạm khắc hoa văn các loài thú, mỗi con đều sống động như thật, tựa như có thể bước ra bất cứ lúc nào.
Bên ngoài cung điện, mây mù bao phủ, tiên hạc bay lượn, toàn bộ khung cảnh đắm chìm trong ánh sáng vàng kim rực rỡ.
Lam Nguyệt bước lên bậc thang, chậm rãi đẩy cánh cửa lớn nặng nề. Bên trong đại điện, một khoảng không gian rộng lớn hiện ra. Nội thất bên trong được trang hoàng xa hoa, ánh sáng từ dạ minh châu, đá quý, và vàng phủ đầy các bức tường, sáng đến nỗi khiến nàng phải đưa tay che mắt.
“Cái… cái gì đây?!
” Lam Nguyệt nhăn mặt, khóe miệng co giật. “Người xây cái cung điện này có thẩm mỹ kiểu gì thế? Toàn bộ nhìn như nhà giàu mới nổi!
”
Trung tâm đại điện hoàn toàn trống trải, chỉ có một vòng các tấm bài lớn được xếp xung quanh. Chúng phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, trông vô cùng nổi bật.
Lam Nguyệt tiến lại gần, nhận ra trên các tấm bài này được khắc hình những con thần thú, vũ khí cổ xưa, và cả những nhân vật mặc trang phục cổ đại. Mỗi chi tiết được chạm khắc tinh xảo, sống động như thật. Nhưng nàng chẳng thể nhận ra những người trên các tấm bài đó là ai.
“Này? Đây là thứ gì vậy?”
Lam Nguyệt đứng trước một tấm bài lớn, không, phải nói chính xác là một tấm bài làm bằng vàng ròng. Nàng chăm chú quan sát, trên tấm bài khắc họa hình ảnh một nhân vật đầy uy nghi, nét chạm khắc sống động đến mức thần thú được khắc trên đó dường như có thể bước ra bất cứ lúc nào, còn người trong hình như chỉ cần chớp mắt là có thể xuất hiện ngay trước mặt.
“Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?”
Vừa dứt lời, một giọng nói vang lên từ sâu thẳm trong đại điện. Thanh âm ấy trầm thấp, phảng phất như đến từ thời viễn cổ.
“Đây là Kim Quang Điện. Chính trái tim kia đã mở ra nơi này. Kim Quang Điện đã tồn tại vạn năm, nhưng không một ai từng bước chân vào đây. Ngươi thực sự may mắn khi có thể chứng kiến Kim Quang Điện.
”