Quả Phụ Tam Gả Thành Vương Phi , Nàng Mang Theo Nhãi Con Ngược Tra Bá Đạo

Quả Phụ Tam Gả Thành Vương Phi , Nàng Mang Theo Nhãi Con Ngược Tra Bá Đạo

Cập nhật: 30/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 244
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Cổ Đại
     
     

Trương Hữu Tài liếc mắt nhìn Lam Nguyệt một cái, gật đầu nói:

"Vậy được, ta đi trước đây. Tiểu Lục Tử, có thời gian thì ghé nhà ta ăn một bữa cơm nhé.

"

"Haha, nhất định rồi! Thôn trưởng cứ yên tâm mà về đi!

"

Tiểu Lục Tử đáp lời, nhưng trong lòng không khỏi thầm nghĩ: bọn họ đâu dám thường xuyên ăn đồ của dân làng, nếu bị đại nhân biết được thì chỉ có nước bị mắng chết.

---

Lam Nguyệt ôm hài tử vẫn còn đang hôn mê, cùng Thanh Lâm và Tiểu Lục Tử đến trước một căn nhà tranh cũ nát.

Thanh Lâm vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã không nhịn được kêu lên:

"Tẩu tử, chỗ này cũng quá tồi tàn rồi phải không?"

Căn nhà tranh trông thật thê thảm, tường đầy những lỗ thủng lớn nhỏ. Hàng rào tre xung quanh sân thì đổ xiêu vẹo, thiếu trước hụt sau, chẳng còn ra hình dạng gì. Trong sân, cỏ dại mọc cao đến nửa thước, chỉ cần bước một bước là vướng vào chân, chẳng khác gì đang đi trong rừng. Ở một góc sân còn có một cái giếng cũ, nhìn qua cũng chẳng mấy sạch sẽ.

Tiểu Lục Tử lắc đầu ngán ngẩm, rồi quay sang Lam Nguyệt:

"Đại nương tử, ngươi chắc chắn muốn ở đây à? Phía bên kia còn hai căn nhà tranh khác, so với chỗ này có vẻ tốt hơn nhiều.

"

Tiểu Lục Tử vừa nói vừa đẩy nhẹ cánh cửa rào tre. Nào ngờ, cửa vừa động một cái đã nghiêng sang một bên rồi đổ sập xuống đất, giống như nó chỉ chờ cơ hội này để “hy sinh anh dũng.

Lam Nguyệt bình tĩnh đáp:

"Cứ ở đây đi, ít nhất thì khung nhà vẫn còn trụ được. Chỗ này chúng ta cũng không ở lâu, chỉ cần tạm bợ, sau này sẽ xây nhà mới.

"

Trong giọng nói của nàng tràn đầy tự tin, như thể việc dựng nhà mới chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.

Tiểu Lục Tử nghĩ đến bản lĩnh của nàng nên cũng không nói thêm gì. Hắn vén tay áo lên, nói:

"Được rồi, ta sẽ giúp các ngươi thu dọn sơ qua một chút, ít nhất phải có chỗ ngủ cho tối nay.

"

---

Tiểu Lục Tử tìm được một cái ấm sành cũ, định ra giếng lấy nước. Nhưng vừa nhìn thấy nước giếng đục ngầu, hắn đành xách ấm chạy ra bờ sông gần đó múc một ấm nước sạch mang về.

Trong khi đó, Lam Nguyệt đẩy cửa bước vào nhà. Cảnh tượng bên trong cũng chẳng khá hơn bên ngoài là bao. Mọi thứ đều bừa bộn, sàn nhà lại ẩm ướt đến khó chịu.

"Thanh Lâm, ngươi trông coi hắn trước, ta sẽ thu dọn một chỗ để ngủ.

"

Lam Nguyệt nhẹ nhàng đặt hài tử lên một lớp cỏ khô tạm bợ, rồi đảo mắt nhìn quanh sân. Nàng nhanh chóng chú ý đến hai cái cây to mọc sừng sững ở góc sân. Một ý tưởng lóe lên trong đầu nàng: làm một chiếc võng!

Nàng lấy từ tay nải ra một mảnh vải hình chữ nhật. Bốn góc mảnh vải được buộc dây thừng chắc chắn. Sau đó, nàng quấn hai đầu dây thừng quanh thân cây, buộc lại cẩn thận. Chẳng mấy chốc, một chiếc võng đơn giản đã hoàn thành.

Lam Nguyệt cẩn thận đặt hài tử lên võng. Như vậy, đứa bé đã tránh được mặt đất ẩm ướt và không phải lo bị muỗi đốt.

---

"Các ngươi ăn chút gì trước đi, ta sẽ dọn dẹp sau.

"

Lam Nguyệt lấy từ trong tay nải ra mấy miếng lương khô, đưa cho Thanh Lâm và Bắc Thần.

"Tẩu tử, ngươi cũng ăn chút gì rồi hẵng làm việc chứ?" Thanh Lâm thấy Lam Nguyệt mồ hôi nhễ nhại, trong lòng không khỏi xót xa.

Bắc Thần thì yên lặng ăn lương khô, nhưng ánh mắt to tròn vẫn không ngừng dõi theo từng cử chỉ của Lam Nguyệt.

Lúc này, Tiểu Lục Tử xách ấm nước từ ngoài vào, cười hì hì nói:

"Đại nương tử, để ta giúp các ngươi dọn dẹp một chút.

"

Lam Nguyệt vội vàng đứng dậy, đón lấy ấm nước từ tay Tiểu Lục Tử:

"Không cần đâu, Tiểu Lục Tử! Ngươi mau ăn gì đó rồi quay về đi. Trời tối mà còn chưa về nha môn thì không hay đâu.

"

Nói xong, nàng lấy từ tay nải ra hai nắm cơm, đưa cho Tiểu Lục Tử.

"Haha, vậy ta không khách khí nữa!

" Tiểu Lục Tử vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng lau tay rồi ăn ngay.

Những chiếc cơm nắm mà bọn họ từng ăn trên đường, hương vị đến giờ vẫn còn lưu luyến trong tâm trí, khó mà quên được.