Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Tìm Dược
Chương 5 - Ta Gọi Là Lâm
Chương 6 - Đệ Đệ Là Thân Nhân Duy Nhất Của Ta
Chương 7 - Vì Hắn Mà Bi Thương, Vì Mà Hắn Trưởng Thành
Chương 8 - Mệnh Bọn Họ Căn Bản Nên Như Thế, Mệnh Tôi Không Nên Tuyệt
Chương 9 - Thiếu Gia Lưu Bảo Trai Rất Đáng Giá Nha
Chương 10 - Tô Ngọc Li- Khiêm Khiêm Công Tử
Chương 11 - Kéo Bè Kéo Lũ Chúng Ta Đánh Không Lại
Chương 12 - Lưu Bảo Trai, Đừng Cho Là Bọn Ta Dễ Khi Dễ
Chương 13 - Lộc Huynh Tìm Lộn Người Rồi
Chương 14 - Thiên A, Hai Huynh Đệ Tô Gia Là Sinh Đôi
Chương 15 - Tức Giận, Hắn Có Chỗ Nào Không Tốt?
Chương 16 - Ong Thúy Trúc, Tuyệt Đối Không Thể Còn Sống.
Chương 17 - Thất Lý Hương, Trong Rừng Có Nguy Cơ Ẩn Náu
Chương 18 - Tối Nay Chúng Ta Ngủ Cùng Nhau Đi.
Chương 19 - Lâm Xấu Hổ, Nương Tử Hầu Hạ Hắn Thay Quần Áo
Chương 20 - Nàng Phảng Phất Thấy Được Nền Móng Tình Yêu Tràn Đầy
Chương 21 - Dáng Vẻ Thật Là Phong Độ Đường Đường, Hiếm Có Nha.
Chương 22 - Đấu Giá, Nương Tử Của Ta Thật Là Lợi Hại
Chương 23 - Từ Giờ Trở Đi Nương Tử Nên Ở Cùng Một Chỗ Với Ta, Nếu Không Ta Sẽ Chết Đói
Chương 24 - Phụ Thân, Ta Xem Trọng Lộc Công Tử
Chương 25 - Đầu Tư, Tô Huynh Thật Sự Là Tài Đại Khí Thô A
Chương 26 - Gần Thêm Bước Nữa, Ta Sẽ Phế Đi Chân Của Ngươi
Chương 27 - Sùng Bái, Quả Thực Cực Kỳ Sùng Bái
Chương 28 - Lần Sau Có Thể Đối Đãi Ôn Nhu Với Bản Thần Y Hay Không?
Chương 29 - Say Rượu Hỏng Việc, Nương Tử Vẫn Nên Uống Ít Rượu Một Chút Mới Tốt.
Chương 30 - Hắn Không Thích Nàng Bị Người Khác Nhìn Chằm Chằm
Chương 31 - Yên Vũ Hoa, Kỳ Hoa Nở Rộ, Hào Quang Rực Rỡ.
Chương 32 - Đệ Làm Không Được, Huynh Giúp Đệ Làm Là Tốt Rồi.
Chương 33 - Sơn Ngoại Hữu Sơn, Thiên Ngoại Hữu Thiên
Chương 34 - Nàng Nghiêm Trọng Hoài Nghi Giữa Bọn Họ Có Gian Tình.
Chương 35 - Khai Trương, Quán Lẩu Mễ Kỳ Lâm
Chương 36 - Mặt Dày Vô Sỉ, Nhận Hạ Lễ.
Chương 37 - Ngân Liên Xinh Đẹp, Tửu Lâu Phiêu Hương
Chương 38 - Kinh Thế Giai Nhân, Không Là Địch
Chương 39 - Lão Hổ Không Phát Uy, Xem Ta Là Mèo Bệnh Sao?
Chương 40 - Thất Hoàng Tử Của Ta, Đừng Ép Buộc Người.
Chương 41 - Có Khả Năng Hắn Đã Đắc Tội Với Dã Nha Đầu Người Sẽ Trở Thành Nữ Chủ Nhân Của Vương Phủ.
Chương 42 - Mớm Thuốc, Không Uống Ta Sẽ Phá Hủy Mễ Kỳ Lâm Của Nàng.
Chương 43 - Nguyệt Nhi, Vẫn Nên Gọi Nàng Là Nương Tử Đi.
Chương 44 - Không Bình Thường, Chẳng Lẽ Đế Đô Sắp Có Đại Sự Phát Sinh
Chương 45 - Vô Tâm Độc, Hắn Đã Phải Chịu Đựng Thống Khổ Nhiều Năm.
Chương 46 - Không Nghĩ Tới Hóa Ra Ngươi Là Vương Gia.
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Nước Ép Hoa Quả Ở Mễ Kỳ Lâm
Chương 49 - Trên Đùi, Truyền Đến Cảm Giác Tê Tê Dại Dại
Chương 50 - Tới Đây, Phu Quân Có Thể Mang Nàng Bay
Chương 51 - Hắn Tiến Vào Đáy Mắt Nàng, Rất Đẹp.
Chương 52 - Ta Có Biện Pháp Lần Theo Dấu Vết Của Ong Thúy Trúc
Chương 53 - Vị Trí Của Ong Chúa, Lấy Được Bạch Linh Hoa
Chương 54 - Ngươi Muốn Cứu Người? Vậy Ngươi Liền Đến Địa Ngục Cùng Nàng Đoàn Tụ Đi
Chương 55 - Đến Nơi Hẹn, Nàng Chọn Dạ Ẩn Không Chọn Ta
Chương 56 - Ngọc Phiến Công Tử, Kỳ Tích Hoa Anh Đào Nở Rộ
Chương 57 - Bị Vây Xem, Quả Nhiên Ám Vệ Của Quân Lâm Cũng Rất Khó Trị
Chương 58 - Sắc Trời Đã Tối, Tại Hạ Đi Trước Một Bước
Chương 59 - Nắm Phải Một Bàn Tay Lạnh Lẽo, Cứu Ta Với!
Chương 60 - Ánh Mắt Nàng Mê Ly, Miệng Không Ngừng Hừ Hừ Khó Chịu
Chương 61 - Nàng Không Phải Là Người Khác, Nàng Là Vương Phi Của Bổn Vương
Chương 62 - Xuân Dược? Trong Con Ngươi Như Hàn Tinh Phụt Ra Ánh Sáng Lạnh
Chương 63 - Xin Hỏi Phương Danh? Một Nét Đẹp Thoát Tục Khiến Tâm Xao Động Không Thôi
Chương 64 - Mặc Dù Là Tàn Nhẫn Thì Đây Cũng Là Sự Thật
Chương 65 - Bồi Hôn, Chỉ Gặp Qua Một Chút Đã Luyến Tiếc Buông Tay
Chương 66 - Tiếng Gọi Say Lòng Người, Chỉ Cần Nàng Vô Sự Là Tốt Rồi
Chương 67 - Hắc Hắc, Cây Vạn Tuế Vạn Năm Nay Đã Ra Hoa Rồi
Chương 68 - Một Đôi Con Nhu Tình Như Nước, Chỉ Vì Nàng Mà Sinh Ra
Chương 69 - Rất Lợi Hại, Tương Đương Với Rất Nhiều Tiền
Chương 70 - Bắn Lên Cả Người, Không Nghĩ Tới Hắn Sẽ Vì Nàng Làm Đến Mức Này
Chương 71 - Nếu Nàng Muốn Thiếu Nợ, Thì Chỉ Được Thiếu Nợ Một Mình Ta
Chương 72 - Sống An Nhàn Sung Sướng, Một Đôi Mắt Xếch Bên Trong Lộ Tinh Quang
Chương 73 - Một Người Bị Nguyền Rủa Chỉ Có Thể Đem Lại Điềm Xấu
Chương 74 - Quân Cờ, Tốt Nhất Quấy Quân Triệt Để Hắn Không Được Sống Yên Ổn
Chương 75 - Chỉ Là Một Cái Chớp Mắt, Kém Chút Nữa Nàng Đã Sa Vào Trong Đó
Chương 76 - Ta Nói Không Được Là Không Được, Liên Nhi Là Phải Gả Cho Ta
Chương 77 - Ngươi Là Ai, Nơi Này Không Có Chỗ Cho Ngươi Chõ Mõm Vào
Chương 78 - Ta Rất Tức Giận, Hậu Quả Rất Nghiêm Trọng
Chương 79 - Đêm Đã Khuya, Nếu Không Đi Cùng Nàng, Lòng Ta Sẽ Bất An
Chương 80 - Kiến Càng Lay Cổ Thụ, Buồn Cười Không Tự Lượng
Chương 81 - Bản Lĩnh Tán Gái Của Vương Phi
Chương 82 - Yên Tâm, Ta Sẽ Bảo Vệ Nàng Chu Toàn
Chương 83 - Nguyệt Nhi Dù Hơi Mảnh Mai Một Chút, Nhưng Mà Vẫn Rất Hợp Ý Ta
Chương 84 - Không Biết Là Ai Mê Hoặc Tâm Ai
Chương 85 - Ta Nguyền Rủa Các Ngươi
Chương 86 - Tử Thần Côn Nhà Ngươi Lại Dám Kiêu Ngạo Ở Trước Mặt Cô Nãi Nãi Ta
Chương 87 - Đã Biết Không Lâu Sau Sẽ Gặp Lại Nhau, Cần Gì Phải Nói Lời Từ Biệt
Chương 88 - Không Cần Vẽ, Hai Hàng Lông Mày Vẫn Đẹp Như Một Tác Phẩm Nghệ Thuật
Chương 89 - Đôi Môi Lạnh Của Hắn Phủ Lên Gò Má Mịn Màng Như Bạch Ngọc Của Nàng
Chương 90 - Lộ Phí Của Nàng Ta Sẽ Bao Hết
Chương 91 - Không Có Gì, Hôm Nay Chúng Ta Tới Đây Là Để Bái Phỏng Đoạn Tiểu Thư
Chương 92 - Hắn Cũng Đắc Ý Vì Có Một Vương Phi Như Vậy
Chương 93 - Biết Rõ Là Hang Cọp Còn Tự Tay Đưa Ngươi Vào
Chương 94 - Người Khác Phạm Nàng Một, Nàng Phải Hoàn Trả Lại Gấp Trăm Lần
Chương 95 - Nuôi Ngươi, Cho Ngươi Vinh Hoa Phú Quý
Chương 96 - Lần Này Hắn Sẽ Không Có Ngốc Nghếch Tránh Ra Nữa
Chương 97 - Đàng Hoàng Là Một "Phụ Nam" Đứng Đắn, Nàng Muốn Phụ Trách Ta Sao?
Chương 98 - Liễu Xu Liên Làm Tổng Quản Của Mễ Kỳ Lâm
Chương 99 - Đêm Trước Khi Rời Đi, Dặn Dò Sự Vụ Ở Mễ Kỳ Lâm
Chương 100 - Đường Đến Kinh Đô, Cảm Thấy Choáng Váng Khi Đi Xe Ngựa, Nên Được Ôm.
Chương 101 - Phạt Roi, Vết Thương Bị Chồng Chất Mà Trở Thành Vết Sẹo, Đến Giờ Vẫn Chưa Thể Phai Mờ.
Chương 102 - Linh Lung Các, Uy Áp Âm Lãnh Tới Cực Hạn.
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Tìm Dược
Chương 5 - Ta Gọi Là Lâm
Chương 6 - Đệ Đệ Là Thân Nhân Duy Nhất Của Ta
Chương 7 - Vì Hắn Mà Bi Thương, Vì Mà Hắn Trưởng Thành
Chương 8 - Mệnh Bọn Họ Căn Bản Nên Như Thế, Mệnh Tôi Không Nên Tuyệt
Chương 9 - Thiếu Gia Lưu Bảo Trai Rất Đáng Giá Nha
Chương 10 - Tô Ngọc Li- Khiêm Khiêm Công Tử
Chương 11 - Kéo Bè Kéo Lũ Chúng Ta Đánh Không Lại
Chương 12 - Lưu Bảo Trai, Đừng Cho Là Bọn Ta Dễ Khi Dễ
Chương 13 - Lộc Huynh Tìm Lộn Người Rồi
Chương 14 - Thiên A, Hai Huynh Đệ Tô Gia Là Sinh Đôi
Chương 15 - Tức Giận, Hắn Có Chỗ Nào Không Tốt?
Chương 16 - Ong Thúy Trúc, Tuyệt Đối Không Thể Còn Sống.
Chương 17 - Thất Lý Hương, Trong Rừng Có Nguy Cơ Ẩn Náu
Chương 18 - Tối Nay Chúng Ta Ngủ Cùng Nhau Đi.
Chương 19 - Lâm Xấu Hổ, Nương Tử Hầu Hạ Hắn Thay Quần Áo
Chương 20 - Nàng Phảng Phất Thấy Được Nền Móng Tình Yêu Tràn Đầy
Chương 21 - Dáng Vẻ Thật Là Phong Độ Đường Đường, Hiếm Có Nha.
Chương 22 - Đấu Giá, Nương Tử Của Ta Thật Là Lợi Hại
Chương 23 - Từ Giờ Trở Đi Nương Tử Nên Ở Cùng Một Chỗ Với Ta, Nếu Không Ta Sẽ Chết Đói
Chương 24 - Phụ Thân, Ta Xem Trọng Lộc Công Tử
Chương 25 - Đầu Tư, Tô Huynh Thật Sự Là Tài Đại Khí Thô A
Chương 26 - Gần Thêm Bước Nữa, Ta Sẽ Phế Đi Chân Của Ngươi
Chương 27 - Sùng Bái, Quả Thực Cực Kỳ Sùng Bái
Chương 28 - Lần Sau Có Thể Đối Đãi Ôn Nhu Với Bản Thần Y Hay Không?
Chương 29 - Say Rượu Hỏng Việc, Nương Tử Vẫn Nên Uống Ít Rượu Một Chút Mới Tốt.
Chương 30 - Hắn Không Thích Nàng Bị Người Khác Nhìn Chằm Chằm
Chương 31 - Yên Vũ Hoa, Kỳ Hoa Nở Rộ, Hào Quang Rực Rỡ.
Chương 32 - Đệ Làm Không Được, Huynh Giúp Đệ Làm Là Tốt Rồi.
Chương 33 - Sơn Ngoại Hữu Sơn, Thiên Ngoại Hữu Thiên
Chương 34 - Nàng Nghiêm Trọng Hoài Nghi Giữa Bọn Họ Có Gian Tình.
Chương 35 - Khai Trương, Quán Lẩu Mễ Kỳ Lâm
Chương 36 - Mặt Dày Vô Sỉ, Nhận Hạ Lễ.
Chương 37 - Ngân Liên Xinh Đẹp, Tửu Lâu Phiêu Hương
Chương 38 - Kinh Thế Giai Nhân, Không Là Địch
Chương 39 - Lão Hổ Không Phát Uy, Xem Ta Là Mèo Bệnh Sao?
Chương 40 - Thất Hoàng Tử Của Ta, Đừng Ép Buộc Người.
Chương 41 - Có Khả Năng Hắn Đã Đắc Tội Với Dã Nha Đầu Người Sẽ Trở Thành Nữ Chủ Nhân Của Vương Phủ.
Chương 42 - Mớm Thuốc, Không Uống Ta Sẽ Phá Hủy Mễ Kỳ Lâm Của Nàng.
Chương 43 - Nguyệt Nhi, Vẫn Nên Gọi Nàng Là Nương Tử Đi.
Chương 44 - Không Bình Thường, Chẳng Lẽ Đế Đô Sắp Có Đại Sự Phát Sinh
Chương 45 - Vô Tâm Độc, Hắn Đã Phải Chịu Đựng Thống Khổ Nhiều Năm.
Chương 46 - Không Nghĩ Tới Hóa Ra Ngươi Là Vương Gia.
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Nước Ép Hoa Quả Ở Mễ Kỳ Lâm
Chương 49 - Trên Đùi, Truyền Đến Cảm Giác Tê Tê Dại Dại
Chương 50 - Tới Đây, Phu Quân Có Thể Mang Nàng Bay
Chương 51 - Hắn Tiến Vào Đáy Mắt Nàng, Rất Đẹp.
Chương 52 - Ta Có Biện Pháp Lần Theo Dấu Vết Của Ong Thúy Trúc
Chương 53 - Vị Trí Của Ong Chúa, Lấy Được Bạch Linh Hoa
Chương 54 - Ngươi Muốn Cứu Người? Vậy Ngươi Liền Đến Địa Ngục Cùng Nàng Đoàn Tụ Đi
Chương 55 - Đến Nơi Hẹn, Nàng Chọn Dạ Ẩn Không Chọn Ta
Chương 56 - Ngọc Phiến Công Tử, Kỳ Tích Hoa Anh Đào Nở Rộ
Chương 57 - Bị Vây Xem, Quả Nhiên Ám Vệ Của Quân Lâm Cũng Rất Khó Trị
Chương 58 - Sắc Trời Đã Tối, Tại Hạ Đi Trước Một Bước
Chương 59 - Nắm Phải Một Bàn Tay Lạnh Lẽo, Cứu Ta Với!
Chương 60 - Ánh Mắt Nàng Mê Ly, Miệng Không Ngừng Hừ Hừ Khó Chịu
Chương 61 - Nàng Không Phải Là Người Khác, Nàng Là Vương Phi Của Bổn Vương
Chương 62 - Xuân Dược? Trong Con Ngươi Như Hàn Tinh Phụt Ra Ánh Sáng Lạnh
Chương 63 - Xin Hỏi Phương Danh? Một Nét Đẹp Thoát Tục Khiến Tâm Xao Động Không Thôi
Chương 64 - Mặc Dù Là Tàn Nhẫn Thì Đây Cũng Là Sự Thật
Chương 65 - Bồi Hôn, Chỉ Gặp Qua Một Chút Đã Luyến Tiếc Buông Tay
Chương 66 - Tiếng Gọi Say Lòng Người, Chỉ Cần Nàng Vô Sự Là Tốt Rồi
Chương 67 - Hắc Hắc, Cây Vạn Tuế Vạn Năm Nay Đã Ra Hoa Rồi
Chương 68 - Một Đôi Con Nhu Tình Như Nước, Chỉ Vì Nàng Mà Sinh Ra
Chương 69 - Rất Lợi Hại, Tương Đương Với Rất Nhiều Tiền
Chương 70 - Bắn Lên Cả Người, Không Nghĩ Tới Hắn Sẽ Vì Nàng Làm Đến Mức Này
Chương 71 - Nếu Nàng Muốn Thiếu Nợ, Thì Chỉ Được Thiếu Nợ Một Mình Ta
Chương 72 - Sống An Nhàn Sung Sướng, Một Đôi Mắt Xếch Bên Trong Lộ Tinh Quang
Chương 73 - Một Người Bị Nguyền Rủa Chỉ Có Thể Đem Lại Điềm Xấu
Chương 74 - Quân Cờ, Tốt Nhất Quấy Quân Triệt Để Hắn Không Được Sống Yên Ổn
Chương 75 - Chỉ Là Một Cái Chớp Mắt, Kém Chút Nữa Nàng Đã Sa Vào Trong Đó
Chương 76 - Ta Nói Không Được Là Không Được, Liên Nhi Là Phải Gả Cho Ta
Chương 77 - Ngươi Là Ai, Nơi Này Không Có Chỗ Cho Ngươi Chõ Mõm Vào
Chương 78 - Ta Rất Tức Giận, Hậu Quả Rất Nghiêm Trọng
Chương 79 - Đêm Đã Khuya, Nếu Không Đi Cùng Nàng, Lòng Ta Sẽ Bất An
Chương 80 - Kiến Càng Lay Cổ Thụ, Buồn Cười Không Tự Lượng
Chương 81 - Bản Lĩnh Tán Gái Của Vương Phi
Chương 82 - Yên Tâm, Ta Sẽ Bảo Vệ Nàng Chu Toàn
Chương 83 - Nguyệt Nhi Dù Hơi Mảnh Mai Một Chút, Nhưng Mà Vẫn Rất Hợp Ý Ta
Chương 84 - Không Biết Là Ai Mê Hoặc Tâm Ai
Chương 85 - Ta Nguyền Rủa Các Ngươi
Chương 86 - Tử Thần Côn Nhà Ngươi Lại Dám Kiêu Ngạo Ở Trước Mặt Cô Nãi Nãi Ta
Chương 87 - Đã Biết Không Lâu Sau Sẽ Gặp Lại Nhau, Cần Gì Phải Nói Lời Từ Biệt
Chương 88 - Không Cần Vẽ, Hai Hàng Lông Mày Vẫn Đẹp Như Một Tác Phẩm Nghệ Thuật
Chương 89 - Đôi Môi Lạnh Của Hắn Phủ Lên Gò Má Mịn Màng Như Bạch Ngọc Của Nàng
Chương 90 - Lộ Phí Của Nàng Ta Sẽ Bao Hết
Chương 91 - Không Có Gì, Hôm Nay Chúng Ta Tới Đây Là Để Bái Phỏng Đoạn Tiểu Thư
Chương 92 - Hắn Cũng Đắc Ý Vì Có Một Vương Phi Như Vậy
Chương 93 - Biết Rõ Là Hang Cọp Còn Tự Tay Đưa Ngươi Vào
Chương 94 - Người Khác Phạm Nàng Một, Nàng Phải Hoàn Trả Lại Gấp Trăm Lần
Chương 95 - Nuôi Ngươi, Cho Ngươi Vinh Hoa Phú Quý
Chương 96 - Lần Này Hắn Sẽ Không Có Ngốc Nghếch Tránh Ra Nữa
Chương 97 - Đàng Hoàng Là Một "Phụ Nam" Đứng Đắn, Nàng Muốn Phụ Trách Ta Sao?
Chương 98 - Liễu Xu Liên Làm Tổng Quản Của Mễ Kỳ Lâm
Chương 99 - Đêm Trước Khi Rời Đi, Dặn Dò Sự Vụ Ở Mễ Kỳ Lâm
Chương 100 - Đường Đến Kinh Đô, Cảm Thấy Choáng Váng Khi Đi Xe Ngựa, Nên Được Ôm.
Chương 101 - Phạt Roi, Vết Thương Bị Chồng Chất Mà Trở Thành Vết Sẹo, Đến Giờ Vẫn Chưa Thể Phai Mờ.
Chương 102 - Linh Lung Các, Uy Áp Âm Lãnh Tới Cực Hạn.
Editor: Umi
Nam tử áo trắng, thần tình lạnh nhạt, phảng phất tiên nhân không hỏi thế sự, mi dài như liễu, đậm nhạt thích hợp, ánh mắt hẹp dài, giống như trăng non trên bầu trời đêm, không người nào có thể bỏ qua nốt ruồi dưới mắt trái của hắn. Tô Mộ Li giống như là hoa sen, cao quý, không nhiễm bụi trần.
Nhưng ở trong mắt Lâm Lộc, hắn giống như tuyết đầu mùa đông, không tính là rất lạnh, hắn như một mảnh thế giới trắng thuần, tinh khiết, ngược lại làm người ta an lòng.
Mà đứng ở một bên, Lâm mặc tử y, mày sắc như kiếm, môi mỏng không tô mà đỏ, con ngươi sáng sáng ngời, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm, tóc đen hơi rối, mũi cao thẳng, trên mặt không có biểu tình gì, cả người tản ra hơi thở cao ngạo, lúc này không nhìn ra được hắn có chút ngốc nào.
Hắn vẫn giống như lúc trước, diêm dúa lẳng lơ.
Một người thánh khiết như tiên, một người cao ngạo như thần.
Tóm lại hai người bọn họ khí chất và tướng mạo không giống người thường, tuyệt đối là có xuất thân cao quý, mặc dù y phục họ rất đơn giản, nhưng vẫn không thể che dấu khí chất xuất chúng hơn người.
Lâm Lộc quan sát nửa ngày, cho ra một cái kết luận, chắc chắn nói: "Hai người các ngươi tuyệt đối là huynh đệ, không phải cùng phụ thân thì cũng chính là cùng phụ mẫu.
"
Lâm nghi hoặc, liếc Tô Ngọc Li một cái, đầy vẻ chán ghét, hắn cũng không biết vì sao, hắn ghét người nam nhân này.
Tô Ngọc Li sửng sốt, ngốc một lúc, lập tức bưng lên ly trà trên bàn, lại bị Lâm Lộc cướp đi, nhìn Lâm Lộc kêu ca càu nhàu, hắn chỉ biết dở khóc dở cười.
"Lộc công tử, chúng ta là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu.
"
"Hả? Cùng phụ cùng mẫu, vậy ngươi chính là người thân của hắn rồi, Lâm, mau gọi ca ca.
" Lâm Lộc rót một ly trà cho mình, hướng về phía Lâm phân phó.
Lâm bĩu môi, tựa hồ cũng không nghĩ muốn mở miệng.
“…Chúng ta… chính là huynh đệ sinh đôi…"
Tô Ngọc Li nói ra một câu này, làm cho nước trà mới vừa vào miệng Lâm Lộc liền lập tức phun ra, suýt nữa thì bị sặc, hoàn hảo nàng dừng kịp lúc, bằng không sẽ đi đời nhà ma.
Nàng ghé vào lan can, ho khan, Lâm ngồi xổm bên cạnh người nàng, vỗ nhẹ giúp cho nàng thuận khí.
"Nương tử, cho dù là khát cũng không nên uống vội vã như vậy.
" Lâm cau mày, tức giận nói.
"Không phải nói, đừng gọi ta nương tử sao? Ta hiện tại thân phận chính là nam nhân, khụ khụ, gọi ta là Lộc huynh.
" Lâm Lộc một bên ho khan, một bên nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
"Được rồi, nương ...
. Lộc huynh, lần sau uống nước nhớ cẩn thận một chút.
" Lâm nói ra câu này miễn bàn có bao nhiêu không vui.
Một bên Tô Ngọc Li thần sắc tối sầm lại.
"Tô huynh, tuy rằng Lâm không phải lệnh đệ, nhưng ta không có công lao cũng có khổ lao, ta vừa nghe nói Tô nhị công tử mất tích, mất ăn mất ngủ ngày đêm tìm kiếm, thật vất vả tìm được hắn, hơn nữa tân tân khổ khổ trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm mới đưa được người đến nơi này .
.
.
.
.
.
" Lâm Lộc một phen nước mũi một phen nước mắt, có chuyện nguy hiểm nào phát sinh đều kể r among nhận được sự đồng cảm của Tô Ngọc Li
"Thật sự là vất vả cho Lộc huynh, ta và ngươi quen biết cũng coi như là hữu duyên, Lộc huynh có cái yêu cầu gì cứ việc nói.
" Tô Ngọc Li vẫn là lần đầu tiên gặp được một người thú vị như vậy, chưa có người nào dám nói chuyện cùng hắn như vậy.
"Tô huynh, kỳ thật ta và ngươi có mấy phần giống nhau, đệ đệ của ta cũng không biết tung tích.
" Lâm Lộc thu hồi thái độ vui cười, nàng không có quên mục đích chính của chuyến đi lần này.
Tô Ngọc Li cũng biến sắc, hỏi :"Tô mỗ nhất định đem hết khả năng giúp đỡ Lộc huynh.
"