Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Tìm Dược
Chương 5 - Ta Gọi Là Lâm
Chương 6 - Đệ Đệ Là Thân Nhân Duy Nhất Của Ta
Chương 7 - Vì Hắn Mà Bi Thương, Vì Mà Hắn Trưởng Thành
Chương 8 - Mệnh Bọn Họ Căn Bản Nên Như Thế, Mệnh Tôi Không Nên Tuyệt
Chương 9 - Thiếu Gia Lưu Bảo Trai Rất Đáng Giá Nha
Chương 10 - Tô Ngọc Li- Khiêm Khiêm Công Tử
Chương 11 - Kéo Bè Kéo Lũ Chúng Ta Đánh Không Lại
Chương 12 - Lưu Bảo Trai, Đừng Cho Là Bọn Ta Dễ Khi Dễ
Chương 13 - Lộc Huynh Tìm Lộn Người Rồi
Chương 14 - Thiên A, Hai Huynh Đệ Tô Gia Là Sinh Đôi
Chương 15 - Tức Giận, Hắn Có Chỗ Nào Không Tốt?
Chương 16 - Ong Thúy Trúc, Tuyệt Đối Không Thể Còn Sống.
Chương 17 - Thất Lý Hương, Trong Rừng Có Nguy Cơ Ẩn Náu
Chương 18 - Tối Nay Chúng Ta Ngủ Cùng Nhau Đi.
Chương 19 - Lâm Xấu Hổ, Nương Tử Hầu Hạ Hắn Thay Quần Áo
Chương 20 - Nàng Phảng Phất Thấy Được Nền Móng Tình Yêu Tràn Đầy
Chương 21 - Dáng Vẻ Thật Là Phong Độ Đường Đường, Hiếm Có Nha.
Chương 22 - Đấu Giá, Nương Tử Của Ta Thật Là Lợi Hại
Chương 23 - Từ Giờ Trở Đi Nương Tử Nên Ở Cùng Một Chỗ Với Ta, Nếu Không Ta Sẽ Chết Đói
Chương 24 - Phụ Thân, Ta Xem Trọng Lộc Công Tử
Chương 25 - Đầu Tư, Tô Huynh Thật Sự Là Tài Đại Khí Thô A
Chương 26 - Gần Thêm Bước Nữa, Ta Sẽ Phế Đi Chân Của Ngươi
Chương 27 - Sùng Bái, Quả Thực Cực Kỳ Sùng Bái
Chương 28 - Lần Sau Có Thể Đối Đãi Ôn Nhu Với Bản Thần Y Hay Không?
Chương 29 - Say Rượu Hỏng Việc, Nương Tử Vẫn Nên Uống Ít Rượu Một Chút Mới Tốt.
Chương 30 - Hắn Không Thích Nàng Bị Người Khác Nhìn Chằm Chằm
Chương 31 - Yên Vũ Hoa, Kỳ Hoa Nở Rộ, Hào Quang Rực Rỡ.
Chương 32 - Đệ Làm Không Được, Huynh Giúp Đệ Làm Là Tốt Rồi.
Chương 33 - Sơn Ngoại Hữu Sơn, Thiên Ngoại Hữu Thiên
Chương 34 - Nàng Nghiêm Trọng Hoài Nghi Giữa Bọn Họ Có Gian Tình.
Chương 35 - Khai Trương, Quán Lẩu Mễ Kỳ Lâm
Chương 36 - Mặt Dày Vô Sỉ, Nhận Hạ Lễ.
Chương 37 - Ngân Liên Xinh Đẹp, Tửu Lâu Phiêu Hương
Chương 38 - Kinh Thế Giai Nhân, Không Là Địch
Chương 39 - Lão Hổ Không Phát Uy, Xem Ta Là Mèo Bệnh Sao?
Chương 40 - Thất Hoàng Tử Của Ta, Đừng Ép Buộc Người.
Chương 41 - Có Khả Năng Hắn Đã Đắc Tội Với Dã Nha Đầu Người Sẽ Trở Thành Nữ Chủ Nhân Của Vương Phủ.
Chương 42 - Mớm Thuốc, Không Uống Ta Sẽ Phá Hủy Mễ Kỳ Lâm Của Nàng.
Chương 43 - Nguyệt Nhi, Vẫn Nên Gọi Nàng Là Nương Tử Đi.
Chương 44 - Không Bình Thường, Chẳng Lẽ Đế Đô Sắp Có Đại Sự Phát Sinh
Chương 45 - Vô Tâm Độc, Hắn Đã Phải Chịu Đựng Thống Khổ Nhiều Năm.
Chương 46 - Không Nghĩ Tới Hóa Ra Ngươi Là Vương Gia.
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Nước Ép Hoa Quả Ở Mễ Kỳ Lâm
Chương 49 - Trên Đùi, Truyền Đến Cảm Giác Tê Tê Dại Dại
Chương 50 - Tới Đây, Phu Quân Có Thể Mang Nàng Bay
Chương 51 - Hắn Tiến Vào Đáy Mắt Nàng, Rất Đẹp.
Chương 52 - Ta Có Biện Pháp Lần Theo Dấu Vết Của Ong Thúy Trúc
Chương 53 - Vị Trí Của Ong Chúa, Lấy Được Bạch Linh Hoa
Chương 54 - Ngươi Muốn Cứu Người? Vậy Ngươi Liền Đến Địa Ngục Cùng Nàng Đoàn Tụ Đi
Chương 55 - Đến Nơi Hẹn, Nàng Chọn Dạ Ẩn Không Chọn Ta
Chương 56 - Ngọc Phiến Công Tử, Kỳ Tích Hoa Anh Đào Nở Rộ
Chương 57 - Bị Vây Xem, Quả Nhiên Ám Vệ Của Quân Lâm Cũng Rất Khó Trị
Chương 58 - Sắc Trời Đã Tối, Tại Hạ Đi Trước Một Bước
Chương 59 - Nắm Phải Một Bàn Tay Lạnh Lẽo, Cứu Ta Với!
Chương 60 - Ánh Mắt Nàng Mê Ly, Miệng Không Ngừng Hừ Hừ Khó Chịu
Chương 61 - Nàng Không Phải Là Người Khác, Nàng Là Vương Phi Của Bổn Vương
Chương 62 - Xuân Dược? Trong Con Ngươi Như Hàn Tinh Phụt Ra Ánh Sáng Lạnh
Chương 63 - Xin Hỏi Phương Danh? Một Nét Đẹp Thoát Tục Khiến Tâm Xao Động Không Thôi
Chương 64 - Mặc Dù Là Tàn Nhẫn Thì Đây Cũng Là Sự Thật
Chương 65 - Bồi Hôn, Chỉ Gặp Qua Một Chút Đã Luyến Tiếc Buông Tay
Chương 66 - Tiếng Gọi Say Lòng Người, Chỉ Cần Nàng Vô Sự Là Tốt Rồi
Chương 67 - Hắc Hắc, Cây Vạn Tuế Vạn Năm Nay Đã Ra Hoa Rồi
Chương 68 - Một Đôi Con Nhu Tình Như Nước, Chỉ Vì Nàng Mà Sinh Ra
Chương 69 - Rất Lợi Hại, Tương Đương Với Rất Nhiều Tiền
Chương 70 - Bắn Lên Cả Người, Không Nghĩ Tới Hắn Sẽ Vì Nàng Làm Đến Mức Này
Chương 71 - Nếu Nàng Muốn Thiếu Nợ, Thì Chỉ Được Thiếu Nợ Một Mình Ta
Chương 72 - Sống An Nhàn Sung Sướng, Một Đôi Mắt Xếch Bên Trong Lộ Tinh Quang
Chương 73 - Một Người Bị Nguyền Rủa Chỉ Có Thể Đem Lại Điềm Xấu
Chương 74 - Quân Cờ, Tốt Nhất Quấy Quân Triệt Để Hắn Không Được Sống Yên Ổn
Chương 75 - Chỉ Là Một Cái Chớp Mắt, Kém Chút Nữa Nàng Đã Sa Vào Trong Đó
Chương 76 - Ta Nói Không Được Là Không Được, Liên Nhi Là Phải Gả Cho Ta
Chương 77 - Ngươi Là Ai, Nơi Này Không Có Chỗ Cho Ngươi Chõ Mõm Vào
Chương 78 - Ta Rất Tức Giận, Hậu Quả Rất Nghiêm Trọng
Chương 79 - Đêm Đã Khuya, Nếu Không Đi Cùng Nàng, Lòng Ta Sẽ Bất An
Chương 80 - Kiến Càng Lay Cổ Thụ, Buồn Cười Không Tự Lượng
Chương 81 - Bản Lĩnh Tán Gái Của Vương Phi
Chương 82 - Yên Tâm, Ta Sẽ Bảo Vệ Nàng Chu Toàn
Chương 83 - Nguyệt Nhi Dù Hơi Mảnh Mai Một Chút, Nhưng Mà Vẫn Rất Hợp Ý Ta
Chương 84 - Không Biết Là Ai Mê Hoặc Tâm Ai
Chương 85 - Ta Nguyền Rủa Các Ngươi
Chương 86 - Tử Thần Côn Nhà Ngươi Lại Dám Kiêu Ngạo Ở Trước Mặt Cô Nãi Nãi Ta
Chương 87 - Đã Biết Không Lâu Sau Sẽ Gặp Lại Nhau, Cần Gì Phải Nói Lời Từ Biệt
Chương 88 - Không Cần Vẽ, Hai Hàng Lông Mày Vẫn Đẹp Như Một Tác Phẩm Nghệ Thuật
Chương 89 - Đôi Môi Lạnh Của Hắn Phủ Lên Gò Má Mịn Màng Như Bạch Ngọc Của Nàng
Chương 90 - Lộ Phí Của Nàng Ta Sẽ Bao Hết
Chương 91 - Không Có Gì, Hôm Nay Chúng Ta Tới Đây Là Để Bái Phỏng Đoạn Tiểu Thư
Chương 92 - Hắn Cũng Đắc Ý Vì Có Một Vương Phi Như Vậy
Chương 93 - Biết Rõ Là Hang Cọp Còn Tự Tay Đưa Ngươi Vào
Chương 94 - Người Khác Phạm Nàng Một, Nàng Phải Hoàn Trả Lại Gấp Trăm Lần
Chương 95 - Nuôi Ngươi, Cho Ngươi Vinh Hoa Phú Quý
Chương 96 - Lần Này Hắn Sẽ Không Có Ngốc Nghếch Tránh Ra Nữa
Chương 97 - Đàng Hoàng Là Một "Phụ Nam" Đứng Đắn, Nàng Muốn Phụ Trách Ta Sao?
Chương 98 - Liễu Xu Liên Làm Tổng Quản Của Mễ Kỳ Lâm
Chương 99 - Đêm Trước Khi Rời Đi, Dặn Dò Sự Vụ Ở Mễ Kỳ Lâm
Chương 100 - Đường Đến Kinh Đô, Cảm Thấy Choáng Váng Khi Đi Xe Ngựa, Nên Được Ôm.
Chương 101 - Phạt Roi, Vết Thương Bị Chồng Chất Mà Trở Thành Vết Sẹo, Đến Giờ Vẫn Chưa Thể Phai Mờ.
Chương 102 - Linh Lung Các, Uy Áp Âm Lãnh Tới Cực Hạn.
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Tìm Dược
Chương 5 - Ta Gọi Là Lâm
Chương 6 - Đệ Đệ Là Thân Nhân Duy Nhất Của Ta
Chương 7 - Vì Hắn Mà Bi Thương, Vì Mà Hắn Trưởng Thành
Chương 8 - Mệnh Bọn Họ Căn Bản Nên Như Thế, Mệnh Tôi Không Nên Tuyệt
Chương 9 - Thiếu Gia Lưu Bảo Trai Rất Đáng Giá Nha
Chương 10 - Tô Ngọc Li- Khiêm Khiêm Công Tử
Chương 11 - Kéo Bè Kéo Lũ Chúng Ta Đánh Không Lại
Chương 12 - Lưu Bảo Trai, Đừng Cho Là Bọn Ta Dễ Khi Dễ
Chương 13 - Lộc Huynh Tìm Lộn Người Rồi
Chương 14 - Thiên A, Hai Huynh Đệ Tô Gia Là Sinh Đôi
Chương 15 - Tức Giận, Hắn Có Chỗ Nào Không Tốt?
Chương 16 - Ong Thúy Trúc, Tuyệt Đối Không Thể Còn Sống.
Chương 17 - Thất Lý Hương, Trong Rừng Có Nguy Cơ Ẩn Náu
Chương 18 - Tối Nay Chúng Ta Ngủ Cùng Nhau Đi.
Chương 19 - Lâm Xấu Hổ, Nương Tử Hầu Hạ Hắn Thay Quần Áo
Chương 20 - Nàng Phảng Phất Thấy Được Nền Móng Tình Yêu Tràn Đầy
Chương 21 - Dáng Vẻ Thật Là Phong Độ Đường Đường, Hiếm Có Nha.
Chương 22 - Đấu Giá, Nương Tử Của Ta Thật Là Lợi Hại
Chương 23 - Từ Giờ Trở Đi Nương Tử Nên Ở Cùng Một Chỗ Với Ta, Nếu Không Ta Sẽ Chết Đói
Chương 24 - Phụ Thân, Ta Xem Trọng Lộc Công Tử
Chương 25 - Đầu Tư, Tô Huynh Thật Sự Là Tài Đại Khí Thô A
Chương 26 - Gần Thêm Bước Nữa, Ta Sẽ Phế Đi Chân Của Ngươi
Chương 27 - Sùng Bái, Quả Thực Cực Kỳ Sùng Bái
Chương 28 - Lần Sau Có Thể Đối Đãi Ôn Nhu Với Bản Thần Y Hay Không?
Chương 29 - Say Rượu Hỏng Việc, Nương Tử Vẫn Nên Uống Ít Rượu Một Chút Mới Tốt.
Chương 30 - Hắn Không Thích Nàng Bị Người Khác Nhìn Chằm Chằm
Chương 31 - Yên Vũ Hoa, Kỳ Hoa Nở Rộ, Hào Quang Rực Rỡ.
Chương 32 - Đệ Làm Không Được, Huynh Giúp Đệ Làm Là Tốt Rồi.
Chương 33 - Sơn Ngoại Hữu Sơn, Thiên Ngoại Hữu Thiên
Chương 34 - Nàng Nghiêm Trọng Hoài Nghi Giữa Bọn Họ Có Gian Tình.
Chương 35 - Khai Trương, Quán Lẩu Mễ Kỳ Lâm
Chương 36 - Mặt Dày Vô Sỉ, Nhận Hạ Lễ.
Chương 37 - Ngân Liên Xinh Đẹp, Tửu Lâu Phiêu Hương
Chương 38 - Kinh Thế Giai Nhân, Không Là Địch
Chương 39 - Lão Hổ Không Phát Uy, Xem Ta Là Mèo Bệnh Sao?
Chương 40 - Thất Hoàng Tử Của Ta, Đừng Ép Buộc Người.
Chương 41 - Có Khả Năng Hắn Đã Đắc Tội Với Dã Nha Đầu Người Sẽ Trở Thành Nữ Chủ Nhân Của Vương Phủ.
Chương 42 - Mớm Thuốc, Không Uống Ta Sẽ Phá Hủy Mễ Kỳ Lâm Của Nàng.
Chương 43 - Nguyệt Nhi, Vẫn Nên Gọi Nàng Là Nương Tử Đi.
Chương 44 - Không Bình Thường, Chẳng Lẽ Đế Đô Sắp Có Đại Sự Phát Sinh
Chương 45 - Vô Tâm Độc, Hắn Đã Phải Chịu Đựng Thống Khổ Nhiều Năm.
Chương 46 - Không Nghĩ Tới Hóa Ra Ngươi Là Vương Gia.
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Nước Ép Hoa Quả Ở Mễ Kỳ Lâm
Chương 49 - Trên Đùi, Truyền Đến Cảm Giác Tê Tê Dại Dại
Chương 50 - Tới Đây, Phu Quân Có Thể Mang Nàng Bay
Chương 51 - Hắn Tiến Vào Đáy Mắt Nàng, Rất Đẹp.
Chương 52 - Ta Có Biện Pháp Lần Theo Dấu Vết Của Ong Thúy Trúc
Chương 53 - Vị Trí Của Ong Chúa, Lấy Được Bạch Linh Hoa
Chương 54 - Ngươi Muốn Cứu Người? Vậy Ngươi Liền Đến Địa Ngục Cùng Nàng Đoàn Tụ Đi
Chương 55 - Đến Nơi Hẹn, Nàng Chọn Dạ Ẩn Không Chọn Ta
Chương 56 - Ngọc Phiến Công Tử, Kỳ Tích Hoa Anh Đào Nở Rộ
Chương 57 - Bị Vây Xem, Quả Nhiên Ám Vệ Của Quân Lâm Cũng Rất Khó Trị
Chương 58 - Sắc Trời Đã Tối, Tại Hạ Đi Trước Một Bước
Chương 59 - Nắm Phải Một Bàn Tay Lạnh Lẽo, Cứu Ta Với!
Chương 60 - Ánh Mắt Nàng Mê Ly, Miệng Không Ngừng Hừ Hừ Khó Chịu
Chương 61 - Nàng Không Phải Là Người Khác, Nàng Là Vương Phi Của Bổn Vương
Chương 62 - Xuân Dược? Trong Con Ngươi Như Hàn Tinh Phụt Ra Ánh Sáng Lạnh
Chương 63 - Xin Hỏi Phương Danh? Một Nét Đẹp Thoát Tục Khiến Tâm Xao Động Không Thôi
Chương 64 - Mặc Dù Là Tàn Nhẫn Thì Đây Cũng Là Sự Thật
Chương 65 - Bồi Hôn, Chỉ Gặp Qua Một Chút Đã Luyến Tiếc Buông Tay
Chương 66 - Tiếng Gọi Say Lòng Người, Chỉ Cần Nàng Vô Sự Là Tốt Rồi
Chương 67 - Hắc Hắc, Cây Vạn Tuế Vạn Năm Nay Đã Ra Hoa Rồi
Chương 68 - Một Đôi Con Nhu Tình Như Nước, Chỉ Vì Nàng Mà Sinh Ra
Chương 69 - Rất Lợi Hại, Tương Đương Với Rất Nhiều Tiền
Chương 70 - Bắn Lên Cả Người, Không Nghĩ Tới Hắn Sẽ Vì Nàng Làm Đến Mức Này
Chương 71 - Nếu Nàng Muốn Thiếu Nợ, Thì Chỉ Được Thiếu Nợ Một Mình Ta
Chương 72 - Sống An Nhàn Sung Sướng, Một Đôi Mắt Xếch Bên Trong Lộ Tinh Quang
Chương 73 - Một Người Bị Nguyền Rủa Chỉ Có Thể Đem Lại Điềm Xấu
Chương 74 - Quân Cờ, Tốt Nhất Quấy Quân Triệt Để Hắn Không Được Sống Yên Ổn
Chương 75 - Chỉ Là Một Cái Chớp Mắt, Kém Chút Nữa Nàng Đã Sa Vào Trong Đó
Chương 76 - Ta Nói Không Được Là Không Được, Liên Nhi Là Phải Gả Cho Ta
Chương 77 - Ngươi Là Ai, Nơi Này Không Có Chỗ Cho Ngươi Chõ Mõm Vào
Chương 78 - Ta Rất Tức Giận, Hậu Quả Rất Nghiêm Trọng
Chương 79 - Đêm Đã Khuya, Nếu Không Đi Cùng Nàng, Lòng Ta Sẽ Bất An
Chương 80 - Kiến Càng Lay Cổ Thụ, Buồn Cười Không Tự Lượng
Chương 81 - Bản Lĩnh Tán Gái Của Vương Phi
Chương 82 - Yên Tâm, Ta Sẽ Bảo Vệ Nàng Chu Toàn
Chương 83 - Nguyệt Nhi Dù Hơi Mảnh Mai Một Chút, Nhưng Mà Vẫn Rất Hợp Ý Ta
Chương 84 - Không Biết Là Ai Mê Hoặc Tâm Ai
Chương 85 - Ta Nguyền Rủa Các Ngươi
Chương 86 - Tử Thần Côn Nhà Ngươi Lại Dám Kiêu Ngạo Ở Trước Mặt Cô Nãi Nãi Ta
Chương 87 - Đã Biết Không Lâu Sau Sẽ Gặp Lại Nhau, Cần Gì Phải Nói Lời Từ Biệt
Chương 88 - Không Cần Vẽ, Hai Hàng Lông Mày Vẫn Đẹp Như Một Tác Phẩm Nghệ Thuật
Chương 89 - Đôi Môi Lạnh Của Hắn Phủ Lên Gò Má Mịn Màng Như Bạch Ngọc Của Nàng
Chương 90 - Lộ Phí Của Nàng Ta Sẽ Bao Hết
Chương 91 - Không Có Gì, Hôm Nay Chúng Ta Tới Đây Là Để Bái Phỏng Đoạn Tiểu Thư
Chương 92 - Hắn Cũng Đắc Ý Vì Có Một Vương Phi Như Vậy
Chương 93 - Biết Rõ Là Hang Cọp Còn Tự Tay Đưa Ngươi Vào
Chương 94 - Người Khác Phạm Nàng Một, Nàng Phải Hoàn Trả Lại Gấp Trăm Lần
Chương 95 - Nuôi Ngươi, Cho Ngươi Vinh Hoa Phú Quý
Chương 96 - Lần Này Hắn Sẽ Không Có Ngốc Nghếch Tránh Ra Nữa
Chương 97 - Đàng Hoàng Là Một "Phụ Nam" Đứng Đắn, Nàng Muốn Phụ Trách Ta Sao?
Chương 98 - Liễu Xu Liên Làm Tổng Quản Của Mễ Kỳ Lâm
Chương 99 - Đêm Trước Khi Rời Đi, Dặn Dò Sự Vụ Ở Mễ Kỳ Lâm
Chương 100 - Đường Đến Kinh Đô, Cảm Thấy Choáng Váng Khi Đi Xe Ngựa, Nên Được Ôm.
Chương 101 - Phạt Roi, Vết Thương Bị Chồng Chất Mà Trở Thành Vết Sẹo, Đến Giờ Vẫn Chưa Thể Phai Mờ.
Chương 102 - Linh Lung Các, Uy Áp Âm Lãnh Tới Cực Hạn.
"Nghe thấy cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!
" Mặc một bên không nhịn được lớn tiếng mở miệng hỏi.
"Nghe được âm thanh của ong mật phát ra, có rất nhiều âm thanh vỗ cánh.
"
Mặc sửng sốt: "A~~, không nghĩ tới chúng ta lại nhặt được một người hữu dụng.
"
Vũ nghe vậy cười một tiếng.
" Vũ, lần sau mang tiểu tử này đi tìm Bạch linh hoa sẽ tiết kiệm rất nhiều công phu a.
" Mặc nở nụ cười, tựa hồ là thở phào nhẹ nhõm.
" Ngươi không cần trở về rừng trúc nữa, đi theo hai người chúng ta.
" Thời điểm đi qua người Lâm Tử Thần, Vũ phân phó nói.
Vũ đi về phía trước hai bước, giống như là nhớ tới cái gì, nói một câu: "Thiện lương, ngươi không nên có, hôm nay cứu bọn hắn, có lẽ sau này họ sẽ là người hại ngươi.
"
Lâm Tử Thần chết lặng một chỗ, không quay đầu nhìn mấy người thiếu niên phía sau, từ từ đi theo Vũ. Hắn không ngừng lập lại lời Vũ nói, suy nghĩ cẩn thận hàm ý trong đó.
Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở khách điếm, kỳ văn dị sự nghe không ít, hôm nay coi như là có tác dụng rồi.
Ong Thúy Trúc chỉ xuất hiện trong rừng trúc, mà có ong Thúy Trúc nhất định sẽ có Bạch linh hoa. Nói vậy Vũ cùng Mặc chính là vì muốn tìm Bạch linh hoa mà tới đây, cho bọn họ chém cây trúc là để dụ ong Thúy Trúc ra mà thôi. Nhưng Vũ thủy chung vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc nên dùng cách nào mới có thể tìm được dấu vết của ong Thúy Trúc để lại, rồi lần theo mà tìm được vị trí của Bạch linh hoa, nếu như không có thính lực siêu cường đại của Lâm Tử Thần, việc truy tìm loài ong này là chuyện không thể.
" Tối nay ngươi ở căn phòng này.
" Mặc lên tiếng, gọi suy nghĩ của Lâm Tử Thần trở về.
" Vâng.
" Lâm Tử Thần đáp lời.
" Ong Thúy Trúc xuất hiện một lần, lần sau sau đoán chừng phải đợi nửa tháng, mấy ngày nay ngươi liền ở chỗ này đợi. Chỗ nào cũng không được đi.
" Trước khi đi Mặc phân phó.
Lâm Tử Thần đóng cửa lại, trong đầu như cũ không ngừng mà nghĩ tới những chuyện phát sinh trong hai ngày này, những thiếu niên kia vì sao phải đốn cây trong rừng? Dựa vào công lực của Vũ và Mặc, chém cây trúc không phải là một chuyện rất đơn giản sao?
Chẳng lẽ...
.
Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh của Mặc: "Có tiểu tử kia dẫn đường sẽ không sợ mất dấu, Thất Lý Hương mặc dù tốt, nhưng cũng không dễ nhận ra, huống chi Ong Thúy Trúc này từ nhỏ giảo hoạt, khó sẽ không bị phát hiện.
"
"Tiến vào ổ Ong Thúy Trúc, quản cái hương gì, cái gì lúc đó cũng ngửi không ra, đến lúc đó hai mắt đều đen, tìm kiếm lung tung, sợ rằng Bạch linh còn không có tìm được, mạng cũng đã mất.
" Vũ tựa hồ đối với Thất Lý Hương không hề coi trọng.
"Tiên sinh phân phó, chúng ta chỉ có thể làm theo. Hơn nữa, lúc trước ai biết tiểu tử thúi kia còn có chỗ tốt để dùng.
"
"Tiên sinh, lại tiên sinh, ngươi thích tiên sinh nhiều vậy sao? đại nhân của chúng ta chính là bị tiên sinh làm hại đó!
" Vũ tức giận, đóng sập cửa.
Lâm Tử Thần kinh ngạc, ngồi ở trên giường, trong lòng có chút sợ hãi, nếu không phải hôm nay hắn bộc lộ ra thính lực hơn người, hắn có lẽ khó thoát khỏi cái chết.
Không trách được hắn cảm thấy thức ăn hằng ngày đều có mùi vị kỳ quái, nguyên lai là bỏ Thất Lý Hương.
Trong truyền thuyết, nếu là mỗi ngày dùng Thất Lý Hương, trong máu sẽ có mùi thơm. Chắc là Vũ và Mặc muốn ong Thúy Trúc đốt bọn hắn, rồi lần theo mùi hương để tìm tung tích Bạch linh hoa.
Độc kế đáng sợ như vậy làm cho Lâm Tử Thần rùng mình, không ai không biết ong Thúy Trúc là thiên hạ kỳ độc, một khi bị đốt cả người đều ngứa ngáy khó chịu, không nhịn được gãi muốn gãi, càng gãi thì độc phát càng nhanh, cuối cùng toàn thân thối rữa mà chết.