Chương 1 - Chương 1: Một Cô Nãi Nãi Rơi Từ Trời Xuống
Chương 2 - Chương 2: Quan Tâm Đến Từ Cô Nãi Nãi
Chương 3 - Chương 3: Quan Tâm Tôn Nhi Là Nên Mà
Chương 4 - Chương 4: Ngựa Không Hiểu Chuyện
Chương 5 - Chương 5: Kinh Thành Vẫn Là Nhiều Người Tốt
Chương 6 - Chương 6: Khuyến Quân Canh Tẫn Nhất Bôi Tửu
Chương 7 - Chương 7: Cô Nãi Nãi Ngươi Được Chưa
Chương 8 - Chương 8: Chu Gia Đánh Đến Cửa
Chương 9 - Chương 9: Đi Ngột Ngạt Trước
Chương 10 - Chương 10: Dạy Người Làm Người
Chương 11 - Chương 11: Chân Trời Nơi Nơi Đều Là Cỏ Thơm
Chương 12 - Chương 12: Đến Cửa Từ Hôn
Chương 13 - Chương 13: Thượng Bất Chính Hạ Tắc Loạn
Chương 14 - Chương 14: Tiểu Nhân Đắc Chí
Chương 15 - Chương 15: Dĩ Nha Hoàn Nha, Dĩ Thối Hoàn Thối
Chương 16 - Chương 16: Thì Hỏi Ngươi Có Sợ Không
Chương 17 - Chương 17: Sợ Tội Tự Sát
Chương 18 - Chương 18: Chỉ Có Nghĩ Không Tới, Không Có Trồng Không Được
Chương 19 - Chương 19: Ngươi Phải Chịu Trách Nhiệm Với Nó
Chương 20 - Chương 20: Thải Đông Tiết
Chương 21 - Chương 21: Có Người Chu Động Nhảy Hố
Chương 22 - Chương 22: Đến Cùng Người Nào Mua Không Nổi?
Chương 23 - Chương 23: Ta Cám Ơn Cả Nhà Ngươi
Chương 24 - Chương 24: Người Một Nhà Phải Đông Đủ
Chương 25 - Chương 25: Lai Giả Bất Thiện
Chương 26 - Chương 26: Cái Gì Cũng Không Thể Làm Lỡ Chuyện Đón Lễ
Chương 27 - Chương 27: Quẫn Cảnh Của Mục Gia
Chương 28 - Chương 28: Vậy Là Đúng Lúc Rồi
Chương 29 - Chương 29: Ta Đây Là Cho Ngươi Mặt Mũi
Chương 30 - Chương 30: Chuộc Lại Đồ Đã Cầm
Chương 31 - Chương 31: Kẻ Trộm Rau
Chương 32 - Chương 32: Nghi Vấn
Chương 33 - Chương 33: Mỉa Mai
Chương 34 - Chương 34: Giận Rồi, Là Cái Loại Khó Dỗ
Chương 35 - Chương 35: Đừng Giận Nữa Được Không
Chương 36 - Chương 36: Đưa Tôn Nhi Đi Xem Trò Vui
Chương 37 - Chương 37: Không Dám Chạy Chậm Nữa
Chương 38 - Chương 38: Cái Gì Ta Cũng Không Làm
Chương 39 - Chương 39: Có Chuyện Tìm Kinh Triệu Doãn Phủ Nha
Chương 40 - Chương 40: Trước Khi Làm Rau Có Rửa Không?
Chương 41 - Chương 41: Lạc Đại Nhân Rồi
Chương 42 - Chương 42: Thanh Lý Nội Tặc
Chương 43 - Chương 43: Đưa Tiễn Đêm Lạnh
Chương 44 - Chương 44: Gặp Đại Hoàng Tử
Chương 45 - Chương 45: Chân Phế Rồi, Người Cũng Phế Luôn?
Chương 46 - Chương 46: Cô Nãi Nãi Lại Giận Rồi
Chương 47 - Chương 47: Nhóm Lửa Đi
Chương 48 - Chương 48: Cô Nãi Nãi Là Mưa Đúng Lúc
Chương 49 - Chương 49: Hiểu Lầm Đại Phát
Chương 50 - Chương 50: Thời Cơ Chưa Tới
Chương 51 - Chương 51: Mọi Người Cùng Nhau Kiếm Tiền Mới Vui Vẻ
Chương 52 - Chương 52: Ta Giúp Ngươi Đào Hố
Chương 53 - Chương 53: Mọi Người Cùng Ăn Dưa
Chương 54 - Chương 54: Ăn Một Mình Không Phải Thói Quen Tốt
Chương 55 - Chương 55: Tràng Diện Náo Nhiệt
Chương 56 - Chương 56: Đại Niên Tiết
Chương 57 - Chương 57: Chu Gia Xuẩn Xuẩn Dục Động
Chương 58 - Chương 58: Cô Nãi Nãi Là Tiểu Tiên Nữ
Chương 59 - Chương 59: Cô Nãi Nãi Làm Chỗ Dựa
Chương 60 - Chương 60: Sợ Đến Ngốc Rồi
Chương 61 - Chương 61: Đưa Đầu Người Đến Cửa Nhà Rồi
Chương 62 - Chương 62: Lại Đánh Mặt Rồi
Chương 63 - Chương 63: Thoáng Cái Bi Kịch
Chương 64 - Chương 64: Mục Gia Ngọa Hổ Tàng Long
Chương 65 - Chương 65: Cô Nãi Nãi Vào Cung Dự Yến
Chương 66 - Chương 66: Cuối Cùng Cũng Phải Gặp Cừu Nhân Rồi
Chương 67 - Chương 67: Kích Thích Hay Không
Chương 68 - Chương 68: Tạo Danh Tiếng Lớn
Chương 69 - Chương 69: Cô Nãi Nãi Nhìn Có Chút Hả Hê
Chương 70 - Chương 70: Đạ Ta Ngươi Khích Lệ
Chương 71 - Chương 71: Một Nhà Vui Một Nhà Buồn
Chương 72 - Chương 72: Có Người Muốn Tra Cô Nãi Nãi
Chương 73 - Chương 73: Trên Đầu Ta Có Sừng, Có Sừng
Chương 74 - Chương 74: Nào, Cùng Nhau Mưu Tính A
Chương 75 - Chương 75: Liền Chờ Người Dâng Đến Cửa
Chương 76 - Chương 76: Xe Lăn Phiên Bản Mới Nhất, Ngươi Xứng Đáng Có
Chương 77 - Chương 77: Có Tiện Nghi Cứ Không Chiếm
Chương 78 - Chương 78: Đây Chính Là Bí Mật
Chương 79 - Chương 79: Cô Nãi Nãi Quyền Hạ Lưu Nhân
Chương 80 - Chương 80: Nói Thiếu Người Thì Người Tới
Chương 81 - Chương 81: Dám Đào Hố Cô Nãi Nãi?
Chương 82 - Chương 82: Hố Này Cô Nãi Nãi Nhảy Rồi
Chương 83 - Chương 83: Phối Hợp Biểu Diễn Của Ngươi
Chương 84 - Chương 84: Ngươi Tính Là Thứ Gì?
Chương 85 - Chương 85: Cút!
Chương 86 - Chương 86: Mở To Mắt Chó Của Các Ngươi
Chương 87 - Chương 87: Chúng Ta Hứa Rồi Nhé
Chương 88 - Chương 88: Tôn Nhi Ngoan, Cô Nãi Nãi Thương Ngươi
Chương 89 - Chương 89: Đây Liền Bị Thu Mua Rồi?
Chương 90 - Chương 90: Thổi Tung Cô Nãi Nãi Nhà Ta
Chương 91 - Chương 91: Sinh Mệnh Bất Tức, Hoàn Trái Bất Chỉ
Chương 92 - Chương 92: Kẻ Ngọc Có Chút Thiếu Dùng
Chương 93 - Chương 93: Để Người Xem Thử Cái Gì Mới Là Ác Tâm Thật Sự
Chương 94 - Chương 94: Tâm Tư Ác Độc
Chương 95 - Chương 95: Có Phải Ăn No Rồi Không?
Chương 96 - Chương 96: Người Là Chày Gỗ
Chương 97 - Chương 97: Eo Nhỏ Của Cô Nãi Nãi
Chương 98 - Chương 98: Thẩm Gia? Không Là Thứ Gì Hết!
Chương 99 - Chương 99: Cô Nãi Nãi Sắp Thâm Hụt Rồi
Chương 100 - Chương 100: Lấy Trứng Chọi Đá Thật Quá Ngu Xuẩn
Chương 101 - Chương 101: Thỉnh Để Ta Giúp Ngươi
Chương 102 - Chương 102: Cùng Đi Hẹn Hò Không?
Chương 103 - Chương 103: Nàng Đến Mang Theo Ánh Sáng
Chương 104 - Chương 104: Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 105 - Chương 105: Tức Chết Người Không Đền Mạng
Chương 106 - Chương 106: Ngươi Là Người Tốt
Chương 107 - Chương 107: Cùng Thổi Tổ Hai Người
Chương 108 - Chương 108: Không Nên Nói Chuyện Với Người Lạ
Chương 109 - Chương 109: Tôn Nhi Nhà Ta Giỏi Nhất
Chương 110 - Chương 110: Yên Giấc
Chương 111 - Chương 111: Khuấy Nước Đục
Chương 112 - Chương 112: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Thóc
Chương 113 - Chương 113: Lộ Chân Tướng Rồi
Chương 114 - Chương 114: Nào, Chính Diện Cương
Chương 115 - Chương 115: Cô Nãi Nãi Được Dỗ
Chương 116 - Chương 116: Thứ Mong Muốn Cũng Không Giống Người Thường
Chương 117 - Chương 117: Thứ Mong Muốn Cũng Không Giống Người Thường
Chương 118 - Chương 118: Đã Nhìn Trúng Cô Nương Nhà Nào?
Chương 119 - Chương 119: Tên Lừa Đảo Có Chuyện Nghiệp Không?
Chương 120 - Chương 120: Kéo Tay Áo Nhỏ Của Cô Nãi Nãi
Chương 121 - Chương 121: Đến Cùng Ai Là Tên Lừa Gạt?
Chương 122 - Chương 122: Cá Lớn Mắc Câu
Chương 123 - Chương 123: Cứ Bị Đập Chết Như Thế?
Chương 124 - Chương 124: Tiêu Tiền Như Nước
Chương 125 - Chương 125: Báo Thù Phải Sớm
Chương 126 - Chương 126: Chân Đoạn Tử Tuyệt Tôn Chưa Từng Sai Lầm
Chương 127 - Chương 127: Cười Ra Tiếng Heo Kêu
Chương 128 - Chương 128: Là Người Ngoan Độc
Chương 129 - Chương 129: Xem Náo Nhiệt Không Chê Lớn Chuyện
Chương 130 - Chương 130: Hôm Nay Thật Cao Hứng
Chương 131 - Chương 131: Tổ Đoàn Xem Náo Nhiệt
Chương 132 - Chương 132: Trả Thì Phải Thừa Dịp
Chương 133 - Chương 133: Một Lời Không Hợp Liền Đánh
Chương 134 - Chương 134: Giả, Ngươi Còn Giả!
Chương 135 - Chương 135: Trả Thù Phải Thừa Dịp
Chương 136 - Chương 136: Đến Phiên Thẩm Gia Rồi
Chương 137 - Chương 137: Có Mồi, Ăn Không?
Chương 138 - Chương 138: Cô Nãi Nãi Dạy Kẻ Lừa Đảo Hành Nghề
Chương 139 - Chương 139: Cô Nãi Nãi Thả Lưới
Chương 140 - Chương 140: Cá Lớn Cuối Cùng Cắn Câu Rồi
Chương 141 - Chương 141: Kinh Hỉ Hay Không
Chương 142 - Chương 142: Cô Nãi Nãi Lợi Hại Lắm Đó
Chương 143 - Chương 143: Tổn Thương Nhau A
Chương 144 - Chương 144: Không Được Thân Cận Với Nàng
Chương 145 - Chương 145: Ta Cũng Biết Giết Người Diệt Khẩu
Chương 146 - Chương 146: Cô Nãi Nãi Người Ngốc Tiền Nhiều
Chương 147 - Chương 147: Cô Nãi Nãi Muốn Đào Hố Nhỏ
Chương 148 - Chương 148: Cô Nãi Nãi Thành Toàn Các Ngươi
Chương 149 - Chương 149: Cô Nãi Nãi Đào Hố Ta Lấp Hố
Chương 150 - Chương 150: Lửa Thiêu Noãn Bằng Thật Đẹp Mắt
Chương 151 - Chương 151: Giận Sắp Điên Rồi
Chương 152 - Chương 152: Khuôn Mặt Từ Bi Bụng Dạ Ác Quỷ
Chương 153 - Chương 153: Bất Công
Chương 154 - Chương 154: Mục Tôn Nhi Càng Ngày Càng Không Được Tự Nhiên
Chương 155 - Chương 155: Ngoại Trừ Dỗ Còn Có Thể Làm Sao
Chương 156 - Đất Là Bảo Tàng Gì A!
Chương 157 - Tuyệt Đối Không Phải Xấu Hổ!
Chương 158 - Cô Nãi Nãi Mau Khen Ta
Chương 159 - Đó Cũng Đều Là Bạc!
Chương 160 - Đoạt Quyền?
Chương 161 - Cô Nãi Nãi Phá Sản
Chương 162 - Rốt Cuộc Làm Được Chút Chuyện Người Làm
Chương 163 - Cô Nãi Nãi Mang Ngươi Ra Cửa Chơi
Chương 164 - Cô Nãi Nãi Bị Tôn Nhi Hung
Chương 165 - Phản Chính Cô Nãi Nãi Đều Đúng
Chương 166 - Tôn Nhi Đã Không Thơm Nữa Rồi
Chương 167 - Tôn Nhi Rất Có Dự Đoán A
Chương 168 - Tôn Nhi Hoa Hòe Hoa Sói
Chương 169 - Nhìn Nha Nhìn Không Đủ
Chương 170 - Phản Chính Rất Lợi Hại Là Được
Chương 171 - Lợi Dụng Thì Phải Lợi Dụng Tới Cùng
Chương 172 - Ân Nhân Cứu Mạng?
Chương 173 - Luôn Là Kẻ Khờ Tặng Đến Cửa
Chương 174 - Tín Nhiệm Cơ Bản Nhất Của Người Với Người Đâu?
Chương 175 - Chúng Ta Nói Chuyện Nho Nhỏ
Chương 176 - Cô Nãi Nãi Làm Việc Rất Chú Trọng
Chương 177 - Vặn Đầu Ngươi Xuống
Chương 178 - Bóp Bóp, Bóp Cổ Rồi
Chương 179 - Ác Nhân Đương Nhiên Cáo Trạng Trước
Chương 180 - Đây Liền Lúng Túng Rồi Sao
Chương 181 - Để Các Ngươi Đi Rồi Sao?
Chương 182 - Thân Phận Có Giá, Mạng Vô Giá
Chương 183 - Hí Thật Hay
Chương 184 - Ngươi Chính Là Tang Môn Tinh
Chương 185 - Dụng Hình, Dùng Châm Hình
Chương 186 - Trở Mặt Chỉ Còn Lại Thù Hận
Chương 187 - Cô Nương? Không, Đó Là Tổ Tông
Chương 188 - Cáo Trạng Tiểu Năng Thủ
Chương 189 - Thực Sự Quá Cơ Trí
Chương 190 - Người Không Nháo Sự Uổng Thiếu Niên
Chương 191 - Chua, Thật Chua
Chương 192 - Ngày Cả Nhà Chu Chí Diệt Vong
Chương 193 - Vì Xem Náo Nhiệt Nha
Chương 194 - Đều Không Phải Thứ Tốt Gì
Chương 195 - Đã Chết Một Người
Chương 196 - Điên Một Người
Chương 197 - Uống Thuốc Hay Là Trực Tiếp Chết?
Chương 198 - Tiểu Mê Đệ Của Mục Tôn Nhi
Chương 199 - Chịu Đựng, Nghìn Vạn Lần Phải Chịu Đựng
Chương 200 - Ta Phải Làm Bảo Gia Truyền
Chương 201 - Muốn Tuyệt Chiêu Của Người
Chương 202 - Ôm Mỹ Nhân Trật Luôn Cái Eo
Chương 203 - Đi, Hẹn Nhau Ở Núi Hoang Nhỏ
Chương 204 - Một Quyền Một Con Thỏ Nhỏ
Chương 205 - Nói Mò Lời Thật Gì
Chương 206 - Người Không Bằng Chó A
Chương 207 - Thuyền Nhỏ Hữu Nghị Nói Lật Là Lật
Chương 208 - Tin Tức Tốt
Chương 209 - Hắn Không Cần Mặt Mũi Sao?
Chương 210 - Ngươi Là Một Đại Phúc Tinh
Chương 211 - Cô Gia Gia? Không, Hắn Không Dám Nghĩ!
Chương 212 - Cô Nãi Nãi Có Linh Tuyền?
Chương 213 - Hận Thời Quang Khó Trở Lại
Chương 214 - Mục Tôn Nhi Tự Mình Xuống Bếp Rồi
Chương 215 - Hai Chúng Ta Châu Liên Hợp Bích
Chương 216 - Lúc Này Thật Không Khách Khí
Chương 217 - Ta Vì Kính Trọng Gây Chuyện Trước
Chương 218 - Ta Cũng Không Thể Chết A
Chương 219 - Hắn Là Quân Hồn!
Chương 220 - Đây Là Phủng Sát Nha!
Chương 221 - Triệt Để Dương Danh Rồi
Chương 222 - Tam Sinh Hữu Hạnh Gặp Được Ngươi
Chương 223 - Thẩm Gia Mời Cô Nãi Nãi?
Chương 224 - Đi, Vì Sao Không Đi?
Chương 225 - Đại Yết Bí Của Thân Thế Của Cô Nãi Nãi
Chương 226 - Một Chữ Tình Phiền Lòng Nhất
Chương 227 - Không Thể Tồn Tại Cả Hai
Chương 228 - Thân Là Đoàn Sủng Của Cô Nãi Nãi
Chương 229 - Thẩm Gia, Đã Lâu Không Gặp
Chương 230 - Nhìn Không Vừa Mắt Thì Thế Nào?
Chương 231 - Đối Chọi Gay Gắt Quá Náo Nhiệt
Chương 232 - Bước Đầu Tiên Quảng Nhi Cáo
Chương 233 - Nhất Tiếu Thành Danh
Chương 234 - Không Có So Sánh Sẽ Không Có Tổn Thương
Chương 235 - Quân Tử Chính Là Dễ Khi Dễ
Chương 236 - Cô Nãi Nãi Là Kẻ Nịnh Hót
Chương 237 - Đây Khẳng Định Đã Thành Tinh Rồi
Chương 238 - Mục Tôn Nhi Lẳng Lặng Vui Trộm
Chương 239 - Không Cho Ngươi Mặt Mũi Thì Đã Sao?
Chương 240 - Nhân Sinh Như Hí, Toàn Nhờ Diễn Kỹ
Chương 241 - Bi Kịch Rồi Đi?
Chương 242 - Tròn Mắt Rồi Đi?
Chương 243 - Người Dám Tranh Đoạt Chết
Chương 244 - Người Báo Ân Có Chút Nhiều
Chương 245 - Gặp Lại Đám Lừa Gạt
Chương 246 - Cầu Cô Nãi Nãi Thu Lưu
Chương 247 - Ngồi Đợi Lấy Tiền
Chương 248 - Kim Chuyên? Không, Là Kim Khoáng!
Chương 249 - Bát Thiên Đại Án
Chương 250 - Giao Du Với Kẻ Xấu Hay Không Là Một Vấn Đề
Chương 251 - Cũng Là Vì Cuộc Sống
Chương 252 - Nhìn Ta, Nhìn Ta, Mau Nhìn Ta
Chương 253 - Quan Trọng Là Ý Cảnh
Chương 254 - Làm Hoàn Khố Không Tốt Sao?
Chương 1 - Chương 1: Một Cô Nãi Nãi Rơi Từ Trời Xuống
Chương 2 - Chương 2: Quan Tâm Đến Từ Cô Nãi Nãi
Chương 3 - Chương 3: Quan Tâm Tôn Nhi Là Nên Mà
Chương 4 - Chương 4: Ngựa Không Hiểu Chuyện
Chương 5 - Chương 5: Kinh Thành Vẫn Là Nhiều Người Tốt
Chương 6 - Chương 6: Khuyến Quân Canh Tẫn Nhất Bôi Tửu
Chương 7 - Chương 7: Cô Nãi Nãi Ngươi Được Chưa
Chương 8 - Chương 8: Chu Gia Đánh Đến Cửa
Chương 9 - Chương 9: Đi Ngột Ngạt Trước
Chương 10 - Chương 10: Dạy Người Làm Người
Chương 11 - Chương 11: Chân Trời Nơi Nơi Đều Là Cỏ Thơm
Chương 12 - Chương 12: Đến Cửa Từ Hôn
Chương 13 - Chương 13: Thượng Bất Chính Hạ Tắc Loạn
Chương 14 - Chương 14: Tiểu Nhân Đắc Chí
Chương 15 - Chương 15: Dĩ Nha Hoàn Nha, Dĩ Thối Hoàn Thối
Chương 16 - Chương 16: Thì Hỏi Ngươi Có Sợ Không
Chương 17 - Chương 17: Sợ Tội Tự Sát
Chương 18 - Chương 18: Chỉ Có Nghĩ Không Tới, Không Có Trồng Không Được
Chương 19 - Chương 19: Ngươi Phải Chịu Trách Nhiệm Với Nó
Chương 20 - Chương 20: Thải Đông Tiết
Chương 21 - Chương 21: Có Người Chu Động Nhảy Hố
Chương 22 - Chương 22: Đến Cùng Người Nào Mua Không Nổi?
Chương 23 - Chương 23: Ta Cám Ơn Cả Nhà Ngươi
Chương 24 - Chương 24: Người Một Nhà Phải Đông Đủ
Chương 25 - Chương 25: Lai Giả Bất Thiện
Chương 26 - Chương 26: Cái Gì Cũng Không Thể Làm Lỡ Chuyện Đón Lễ
Chương 27 - Chương 27: Quẫn Cảnh Của Mục Gia
Chương 28 - Chương 28: Vậy Là Đúng Lúc Rồi
Chương 29 - Chương 29: Ta Đây Là Cho Ngươi Mặt Mũi
Chương 30 - Chương 30: Chuộc Lại Đồ Đã Cầm
Chương 31 - Chương 31: Kẻ Trộm Rau
Chương 32 - Chương 32: Nghi Vấn
Chương 33 - Chương 33: Mỉa Mai
Chương 34 - Chương 34: Giận Rồi, Là Cái Loại Khó Dỗ
Chương 35 - Chương 35: Đừng Giận Nữa Được Không
Chương 36 - Chương 36: Đưa Tôn Nhi Đi Xem Trò Vui
Chương 37 - Chương 37: Không Dám Chạy Chậm Nữa
Chương 38 - Chương 38: Cái Gì Ta Cũng Không Làm
Chương 39 - Chương 39: Có Chuyện Tìm Kinh Triệu Doãn Phủ Nha
Chương 40 - Chương 40: Trước Khi Làm Rau Có Rửa Không?
Chương 41 - Chương 41: Lạc Đại Nhân Rồi
Chương 42 - Chương 42: Thanh Lý Nội Tặc
Chương 43 - Chương 43: Đưa Tiễn Đêm Lạnh
Chương 44 - Chương 44: Gặp Đại Hoàng Tử
Chương 45 - Chương 45: Chân Phế Rồi, Người Cũng Phế Luôn?
Chương 46 - Chương 46: Cô Nãi Nãi Lại Giận Rồi
Chương 47 - Chương 47: Nhóm Lửa Đi
Chương 48 - Chương 48: Cô Nãi Nãi Là Mưa Đúng Lúc
Chương 49 - Chương 49: Hiểu Lầm Đại Phát
Chương 50 - Chương 50: Thời Cơ Chưa Tới
Chương 51 - Chương 51: Mọi Người Cùng Nhau Kiếm Tiền Mới Vui Vẻ
Chương 52 - Chương 52: Ta Giúp Ngươi Đào Hố
Chương 53 - Chương 53: Mọi Người Cùng Ăn Dưa
Chương 54 - Chương 54: Ăn Một Mình Không Phải Thói Quen Tốt
Chương 55 - Chương 55: Tràng Diện Náo Nhiệt
Chương 56 - Chương 56: Đại Niên Tiết
Chương 57 - Chương 57: Chu Gia Xuẩn Xuẩn Dục Động
Chương 58 - Chương 58: Cô Nãi Nãi Là Tiểu Tiên Nữ
Chương 59 - Chương 59: Cô Nãi Nãi Làm Chỗ Dựa
Chương 60 - Chương 60: Sợ Đến Ngốc Rồi
Chương 61 - Chương 61: Đưa Đầu Người Đến Cửa Nhà Rồi
Chương 62 - Chương 62: Lại Đánh Mặt Rồi
Chương 63 - Chương 63: Thoáng Cái Bi Kịch
Chương 64 - Chương 64: Mục Gia Ngọa Hổ Tàng Long
Chương 65 - Chương 65: Cô Nãi Nãi Vào Cung Dự Yến
Chương 66 - Chương 66: Cuối Cùng Cũng Phải Gặp Cừu Nhân Rồi
Chương 67 - Chương 67: Kích Thích Hay Không
Chương 68 - Chương 68: Tạo Danh Tiếng Lớn
Chương 69 - Chương 69: Cô Nãi Nãi Nhìn Có Chút Hả Hê
Chương 70 - Chương 70: Đạ Ta Ngươi Khích Lệ
Chương 71 - Chương 71: Một Nhà Vui Một Nhà Buồn
Chương 72 - Chương 72: Có Người Muốn Tra Cô Nãi Nãi
Chương 73 - Chương 73: Trên Đầu Ta Có Sừng, Có Sừng
Chương 74 - Chương 74: Nào, Cùng Nhau Mưu Tính A
Chương 75 - Chương 75: Liền Chờ Người Dâng Đến Cửa
Chương 76 - Chương 76: Xe Lăn Phiên Bản Mới Nhất, Ngươi Xứng Đáng Có
Chương 77 - Chương 77: Có Tiện Nghi Cứ Không Chiếm
Chương 78 - Chương 78: Đây Chính Là Bí Mật
Chương 79 - Chương 79: Cô Nãi Nãi Quyền Hạ Lưu Nhân
Chương 80 - Chương 80: Nói Thiếu Người Thì Người Tới
Chương 81 - Chương 81: Dám Đào Hố Cô Nãi Nãi?
Chương 82 - Chương 82: Hố Này Cô Nãi Nãi Nhảy Rồi
Chương 83 - Chương 83: Phối Hợp Biểu Diễn Của Ngươi
Chương 84 - Chương 84: Ngươi Tính Là Thứ Gì?
Chương 85 - Chương 85: Cút!
Chương 86 - Chương 86: Mở To Mắt Chó Của Các Ngươi
Chương 87 - Chương 87: Chúng Ta Hứa Rồi Nhé
Chương 88 - Chương 88: Tôn Nhi Ngoan, Cô Nãi Nãi Thương Ngươi
Chương 89 - Chương 89: Đây Liền Bị Thu Mua Rồi?
Chương 90 - Chương 90: Thổi Tung Cô Nãi Nãi Nhà Ta
Chương 91 - Chương 91: Sinh Mệnh Bất Tức, Hoàn Trái Bất Chỉ
Chương 92 - Chương 92: Kẻ Ngọc Có Chút Thiếu Dùng
Chương 93 - Chương 93: Để Người Xem Thử Cái Gì Mới Là Ác Tâm Thật Sự
Chương 94 - Chương 94: Tâm Tư Ác Độc
Chương 95 - Chương 95: Có Phải Ăn No Rồi Không?
Chương 96 - Chương 96: Người Là Chày Gỗ
Chương 97 - Chương 97: Eo Nhỏ Của Cô Nãi Nãi
Chương 98 - Chương 98: Thẩm Gia? Không Là Thứ Gì Hết!
Chương 99 - Chương 99: Cô Nãi Nãi Sắp Thâm Hụt Rồi
Chương 100 - Chương 100: Lấy Trứng Chọi Đá Thật Quá Ngu Xuẩn
Chương 101 - Chương 101: Thỉnh Để Ta Giúp Ngươi
Chương 102 - Chương 102: Cùng Đi Hẹn Hò Không?
Chương 103 - Chương 103: Nàng Đến Mang Theo Ánh Sáng
Chương 104 - Chương 104: Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 105 - Chương 105: Tức Chết Người Không Đền Mạng
Chương 106 - Chương 106: Ngươi Là Người Tốt
Chương 107 - Chương 107: Cùng Thổi Tổ Hai Người
Chương 108 - Chương 108: Không Nên Nói Chuyện Với Người Lạ
Chương 109 - Chương 109: Tôn Nhi Nhà Ta Giỏi Nhất
Chương 110 - Chương 110: Yên Giấc
Chương 111 - Chương 111: Khuấy Nước Đục
Chương 112 - Chương 112: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Thóc
Chương 113 - Chương 113: Lộ Chân Tướng Rồi
Chương 114 - Chương 114: Nào, Chính Diện Cương
Chương 115 - Chương 115: Cô Nãi Nãi Được Dỗ
Chương 116 - Chương 116: Thứ Mong Muốn Cũng Không Giống Người Thường
Chương 117 - Chương 117: Thứ Mong Muốn Cũng Không Giống Người Thường
Chương 118 - Chương 118: Đã Nhìn Trúng Cô Nương Nhà Nào?
Chương 119 - Chương 119: Tên Lừa Đảo Có Chuyện Nghiệp Không?
Chương 120 - Chương 120: Kéo Tay Áo Nhỏ Của Cô Nãi Nãi
Chương 121 - Chương 121: Đến Cùng Ai Là Tên Lừa Gạt?
Chương 122 - Chương 122: Cá Lớn Mắc Câu
Chương 123 - Chương 123: Cứ Bị Đập Chết Như Thế?
Chương 124 - Chương 124: Tiêu Tiền Như Nước
Chương 125 - Chương 125: Báo Thù Phải Sớm
Chương 126 - Chương 126: Chân Đoạn Tử Tuyệt Tôn Chưa Từng Sai Lầm
Chương 127 - Chương 127: Cười Ra Tiếng Heo Kêu
Chương 128 - Chương 128: Là Người Ngoan Độc
Chương 129 - Chương 129: Xem Náo Nhiệt Không Chê Lớn Chuyện
Chương 130 - Chương 130: Hôm Nay Thật Cao Hứng
Chương 131 - Chương 131: Tổ Đoàn Xem Náo Nhiệt
Chương 132 - Chương 132: Trả Thì Phải Thừa Dịp
Chương 133 - Chương 133: Một Lời Không Hợp Liền Đánh
Chương 134 - Chương 134: Giả, Ngươi Còn Giả!
Chương 135 - Chương 135: Trả Thù Phải Thừa Dịp
Chương 136 - Chương 136: Đến Phiên Thẩm Gia Rồi
Chương 137 - Chương 137: Có Mồi, Ăn Không?
Chương 138 - Chương 138: Cô Nãi Nãi Dạy Kẻ Lừa Đảo Hành Nghề
Chương 139 - Chương 139: Cô Nãi Nãi Thả Lưới
Chương 140 - Chương 140: Cá Lớn Cuối Cùng Cắn Câu Rồi
Chương 141 - Chương 141: Kinh Hỉ Hay Không
Chương 142 - Chương 142: Cô Nãi Nãi Lợi Hại Lắm Đó
Chương 143 - Chương 143: Tổn Thương Nhau A
Chương 144 - Chương 144: Không Được Thân Cận Với Nàng
Chương 145 - Chương 145: Ta Cũng Biết Giết Người Diệt Khẩu
Chương 146 - Chương 146: Cô Nãi Nãi Người Ngốc Tiền Nhiều
Chương 147 - Chương 147: Cô Nãi Nãi Muốn Đào Hố Nhỏ
Chương 148 - Chương 148: Cô Nãi Nãi Thành Toàn Các Ngươi
Chương 149 - Chương 149: Cô Nãi Nãi Đào Hố Ta Lấp Hố
Chương 150 - Chương 150: Lửa Thiêu Noãn Bằng Thật Đẹp Mắt
Chương 151 - Chương 151: Giận Sắp Điên Rồi
Chương 152 - Chương 152: Khuôn Mặt Từ Bi Bụng Dạ Ác Quỷ
Chương 153 - Chương 153: Bất Công
Chương 154 - Chương 154: Mục Tôn Nhi Càng Ngày Càng Không Được Tự Nhiên
Chương 155 - Chương 155: Ngoại Trừ Dỗ Còn Có Thể Làm Sao
Chương 156 - Đất Là Bảo Tàng Gì A!
Chương 157 - Tuyệt Đối Không Phải Xấu Hổ!
Chương 158 - Cô Nãi Nãi Mau Khen Ta
Chương 159 - Đó Cũng Đều Là Bạc!
Chương 160 - Đoạt Quyền?
Chương 161 - Cô Nãi Nãi Phá Sản
Chương 162 - Rốt Cuộc Làm Được Chút Chuyện Người Làm
Chương 163 - Cô Nãi Nãi Mang Ngươi Ra Cửa Chơi
Chương 164 - Cô Nãi Nãi Bị Tôn Nhi Hung
Chương 165 - Phản Chính Cô Nãi Nãi Đều Đúng
Chương 166 - Tôn Nhi Đã Không Thơm Nữa Rồi
Chương 167 - Tôn Nhi Rất Có Dự Đoán A
Chương 168 - Tôn Nhi Hoa Hòe Hoa Sói
Chương 169 - Nhìn Nha Nhìn Không Đủ
Chương 170 - Phản Chính Rất Lợi Hại Là Được
Chương 171 - Lợi Dụng Thì Phải Lợi Dụng Tới Cùng
Chương 172 - Ân Nhân Cứu Mạng?
Chương 173 - Luôn Là Kẻ Khờ Tặng Đến Cửa
Chương 174 - Tín Nhiệm Cơ Bản Nhất Của Người Với Người Đâu?
Chương 175 - Chúng Ta Nói Chuyện Nho Nhỏ
Chương 176 - Cô Nãi Nãi Làm Việc Rất Chú Trọng
Chương 177 - Vặn Đầu Ngươi Xuống
Chương 178 - Bóp Bóp, Bóp Cổ Rồi
Chương 179 - Ác Nhân Đương Nhiên Cáo Trạng Trước
Chương 180 - Đây Liền Lúng Túng Rồi Sao
Chương 181 - Để Các Ngươi Đi Rồi Sao?
Chương 182 - Thân Phận Có Giá, Mạng Vô Giá
Chương 183 - Hí Thật Hay
Chương 184 - Ngươi Chính Là Tang Môn Tinh
Chương 185 - Dụng Hình, Dùng Châm Hình
Chương 186 - Trở Mặt Chỉ Còn Lại Thù Hận
Chương 187 - Cô Nương? Không, Đó Là Tổ Tông
Chương 188 - Cáo Trạng Tiểu Năng Thủ
Chương 189 - Thực Sự Quá Cơ Trí
Chương 190 - Người Không Nháo Sự Uổng Thiếu Niên
Chương 191 - Chua, Thật Chua
Chương 192 - Ngày Cả Nhà Chu Chí Diệt Vong
Chương 193 - Vì Xem Náo Nhiệt Nha
Chương 194 - Đều Không Phải Thứ Tốt Gì
Chương 195 - Đã Chết Một Người
Chương 196 - Điên Một Người
Chương 197 - Uống Thuốc Hay Là Trực Tiếp Chết?
Chương 198 - Tiểu Mê Đệ Của Mục Tôn Nhi
Chương 199 - Chịu Đựng, Nghìn Vạn Lần Phải Chịu Đựng
Chương 200 - Ta Phải Làm Bảo Gia Truyền
Chương 201 - Muốn Tuyệt Chiêu Của Người
Chương 202 - Ôm Mỹ Nhân Trật Luôn Cái Eo
Chương 203 - Đi, Hẹn Nhau Ở Núi Hoang Nhỏ
Chương 204 - Một Quyền Một Con Thỏ Nhỏ
Chương 205 - Nói Mò Lời Thật Gì
Chương 206 - Người Không Bằng Chó A
Chương 207 - Thuyền Nhỏ Hữu Nghị Nói Lật Là Lật
Chương 208 - Tin Tức Tốt
Chương 209 - Hắn Không Cần Mặt Mũi Sao?
Chương 210 - Ngươi Là Một Đại Phúc Tinh
Chương 211 - Cô Gia Gia? Không, Hắn Không Dám Nghĩ!
Chương 212 - Cô Nãi Nãi Có Linh Tuyền?
Chương 213 - Hận Thời Quang Khó Trở Lại
Chương 214 - Mục Tôn Nhi Tự Mình Xuống Bếp Rồi
Chương 215 - Hai Chúng Ta Châu Liên Hợp Bích
Chương 216 - Lúc Này Thật Không Khách Khí
Chương 217 - Ta Vì Kính Trọng Gây Chuyện Trước
Chương 218 - Ta Cũng Không Thể Chết A
Chương 219 - Hắn Là Quân Hồn!
Chương 220 - Đây Là Phủng Sát Nha!
Chương 221 - Triệt Để Dương Danh Rồi
Chương 222 - Tam Sinh Hữu Hạnh Gặp Được Ngươi
Chương 223 - Thẩm Gia Mời Cô Nãi Nãi?
Chương 224 - Đi, Vì Sao Không Đi?
Chương 225 - Đại Yết Bí Của Thân Thế Của Cô Nãi Nãi
Chương 226 - Một Chữ Tình Phiền Lòng Nhất
Chương 227 - Không Thể Tồn Tại Cả Hai
Chương 228 - Thân Là Đoàn Sủng Của Cô Nãi Nãi
Chương 229 - Thẩm Gia, Đã Lâu Không Gặp
Chương 230 - Nhìn Không Vừa Mắt Thì Thế Nào?
Chương 231 - Đối Chọi Gay Gắt Quá Náo Nhiệt
Chương 232 - Bước Đầu Tiên Quảng Nhi Cáo
Chương 233 - Nhất Tiếu Thành Danh
Chương 234 - Không Có So Sánh Sẽ Không Có Tổn Thương
Chương 235 - Quân Tử Chính Là Dễ Khi Dễ
Chương 236 - Cô Nãi Nãi Là Kẻ Nịnh Hót
Chương 237 - Đây Khẳng Định Đã Thành Tinh Rồi
Chương 238 - Mục Tôn Nhi Lẳng Lặng Vui Trộm
Chương 239 - Không Cho Ngươi Mặt Mũi Thì Đã Sao?
Chương 240 - Nhân Sinh Như Hí, Toàn Nhờ Diễn Kỹ
Chương 241 - Bi Kịch Rồi Đi?
Chương 242 - Tròn Mắt Rồi Đi?
Chương 243 - Người Dám Tranh Đoạt Chết
Chương 244 - Người Báo Ân Có Chút Nhiều
Chương 245 - Gặp Lại Đám Lừa Gạt
Chương 246 - Cầu Cô Nãi Nãi Thu Lưu
Chương 247 - Ngồi Đợi Lấy Tiền
Chương 248 - Kim Chuyên? Không, Là Kim Khoáng!
Chương 249 - Bát Thiên Đại Án
Chương 250 - Giao Du Với Kẻ Xấu Hay Không Là Một Vấn Đề
Chương 251 - Cũng Là Vì Cuộc Sống
Chương 252 - Nhìn Ta, Nhìn Ta, Mau Nhìn Ta
Chương 253 - Quan Trọng Là Ý Cảnh
Chương 254 - Làm Hoàn Khố Không Tốt Sao?
CHƯƠNG 117: ĐÃ NHÌN TRÚNG CÔ NƯƠNG NHÀ NÀO?
Editor: Luna Huang
Sau khi biết được thôn trang có một vị tú tài vạn am biết chữ, Hứa Vân Noãn cảm giác càng tỉnh tâm, chuẩn bị giao sổ sách cho hắn.
“Trên đó viết quy tắc chi tiết trồng nấm, phương pháp không phức tạp, chỉ cần dùng chút tư là được.
”
Trong lòng Lưu Hổ như cũ hiện lên vẻ kích động, liên tục gật đầu bảo chứng: “Cô nãi nãi yên tâm, dù cho nô tài không ăn không uống, cũng nhất định chiếu cố tốt đám nấm này.
”
Hắn cũng là người khai nhãn giới thông qua Tứ Quý các, mắt thấy một giỏ rau xanh tươi biến thành bạc trắng bóng, luôn để người cảm thấy hết hồn, chớ đừng nói chi là các loại nấm trước mắt giá càng cao, những thứ này nếu là chiếu cố không tốt, quay đầu lại hắn mượn thanh đao tự cắt cổ mình là được.
Hứa Vân Noãn ở thôn trang bận hơn nửa ngày, xác nhận vị lão tú tài kia hiểu được chữ trên sách, lúc này mới mang theo Vương Tuyền quay trở về Mục phủ.
Lão thái gia Mục Thiên Trù mắng Mục Trần Tiêu đã nửa ngày: “Trước không phải nói với ngươi sao? Cho ngươi thời thời khắc khắc theo sát cô nãi nãi ngươi, thôn trang mặc dù là địa giới của chúng ta, nhưng là nhiều người nhãn tạp, nếu là có người không cẩn thận đụng phải làm sao bây giờ?”
Mục Trần Tiêu hơi cúi đầu, nhất phó nhu thuận nghe răn dạy.
Chu quản gia ở một bên khuyên nhủ: “Lão thái gia, hôm nay công tử vừa mới có chuyện gì, trong lúc nhất thời chú ý không tới, cũng may có Mộ Vũ và Hàn Yên theo, cô nãi nãi làm gì có chừng mực có chừng mực, sẽ không có chuyện gì.
”
“Nếu là thật có chuyện gì, sẽ muộn mất, nhất là Thẩm gia không có lòng tốt kia. . .
”
Mục Thiên Trù càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, tức giận ngồi xuống cái ghế một bên.
Hứa Vân Noãn rất xa nghe được tiền thính bên này có động tĩnh, vào cửa đón nhận đường nhìn thẳng tắp của Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu thẳng tắp nhìn sang.
“Ca ca, Trần Tiêu, các ngươi đây là đang bận gì?”
Lửa giận trong lòng Mục Thiên Trù tan hết trong một giây, cười bắt chuyện để Chu quản gia dâng trà cho Hứa Vân Noãn.
“Vân Noãn thế nào đi hơn nửa ngày, là thôn trang nhiều chuyện, hay nhân thủ không đủ dùng?”
“Đều tốt vô cùng, ca ca không cần lo lắng.
” Cảm thụ được tri kỷ thân thiết, trong lòng Hứa Vân Noãn ấm áp, dáng tươi cười cũng liền càng phát ra ngọt ngào vài phần, “Ca ca và Trần Tiêu nhưng ăn xong cơm tối chưa?”
“Ngươi cũng chưa trở lại, ca ca cũng không khẩu vị ăn.
” Mục Thiên Trù tượng mô tượng dạng thở dài.
“Vậy làm phiền Chu quản gia đi giục thiện phòng, để cho bọn họ mau mang thức ăn lên đi.
”
“Vâng, lão nô đi ngay.
”
Chu quản gia cười đến vui vẻ, vẫn là cô nãi nãi ở trong phủ tốt, nàng bất quá là mới ly khai hơn nửa ngày, trong phủ luôn cảm thấy phá lệ an tĩnh.
Vọng Thư Uyển.
com
Hứa Vân Noãn cẩn thận kể chuyện ở thôn trang cho Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu nghe, một bữa cơm ăn cực ngon miệng.
Ăn xong rồi, Hứa Vân Noãn mới nhớ tới Vương Tuyền.
“Hàn Yên, ngươi đưa Vương Tuyền đến bên chỗ Đinh thẩm đi, chờ tửu lâu khai trương, để hắn đi hỗ trợ, để Đinh thẩm chuẩn bị cho hắn thêm chút com, chớ để hắn đói.
”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.
”
Mục Trần Tiêu theo Hứa Vân Noãn đi ra tiền thính. Nghe được hai chữ Vương Tuyền trong miệng nàng. Không khỏi nhớ lại thiếu niên gầy yếu luôn đi theo bên người Lưu Hổ: “Cô nãi nãi sao lại biết Vương Tuyền?”
“Ngày hôm nay đến thôn trang gặp, nhìn là một người cơ trí, hơn nữa hắn có sức ăn lớn, ta để hắn đi giúp cho Đinh thẩm, Hàn phu nhân bên kia chuẩn bị chu toàn, tửu lâu đã bắt đầu để người đẩy nhanh tốc độ tu chỉnh. Tình huống trong nhà Đinh thẩm ngươi cũng là biết, nhi tử và nhi tức thân thể suy yếu, không thể giúp việc gì lớn, duy nhất một tôn nhi tuổi lại nhỏ, nên chỉ có thể để ta chọn nhân thủ giúp đỡ.
”
“Ân.
” Mục Trần Tiêu nhìn gò má mỉm cười của Hứa Vân Noãn, luôn cảm thấy tâm tư một ngày cũng không có an tĩnh lại, đột nhiên thường thường vững vàng.
Mục Trần Tiêu vẫn bên cạnh thân Hứa Vân Noãn, tiễn nàng đến cửa Ngưng Thu viện mới dừng lại.
Hứa Vân Noãn thỉnh thoảng nghiên đầu quan sát thần sắc của hắn, trong ánh mắt mang theo mê hoặc nhàn nhạt, “Tôn nhi, dọc theo con đường này ngươi thế nào cũng không nói chuyện?”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giơ giơ khóe môi lên: “Nghĩ cô nãi nãi chắc là mệt mỏi, nên cho ngươi nghỉ một chút.
”
Kỳ thực chỉ cần lẳng lặng bên cạnh nàng như vậy, tiếng động lớn rầm rĩ và phiền táo trong lòng sẽ mất tiêu, sợ cái gì cũng không nói, cũng hiểu được trong lòng thiếp không gì sánh được.
Hứa Vân Noãn không khỏi mỉm cười, có chút cảm khái nói rằng: “Tôn nhi nhà của ta hiểu chuyện như thế,
, sau này cũng không biết tiện nghi cô nương nhà ai!
”
Tay của Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn, chợt dừng ở tại chỗ.
“Ân? Làm sao vậy?”
“Không có cô nương.
”
Mục Trần Tiêu nói xong, không khỏi mím môi, đáy mắt như là mặt hồ bị gió thổi trôi qua, đẩy ra từng vòng rung động.
Vọng Thư Uyển.
com
Hứa Vân Noãn bật cười: “Hiện đang không có, sau này luôn sẽ có. Tôn nhi nhà của chúng ta tốt như vậy, tuyệt đối có người tuệ nhãn thức châu!
”
“Hiện tại ta không phải minh châu gì, nhiều lắm cũng xem như là một người mọc thêm mắt cá.
”
“Ai nói, tôn nhi ngươi yên tâm, nếu là sau này ngươi coi trọng cô nương nhà ai, cô nãi nãi ta coi như là dùng sạch tiền cũng phải để nàng choáng váng, bảo chứng cho ngươi hài lòng thú về nhà.
”
Tâm tư của Mục Trần Tiêu hoảng động lợi hại, thậm chí có chút không dám nhìn đôi mắt trong suốt của Hứa Vân Noãn: “Có một số cô nương, tiêu nhiều tiền hơn nữa, cũng không đổi được.
”
“Không thể dùng tiền, vậy dùng chân tâm của ngươi, tôn nhi nhà của ta sa trường bách chiến bách thắng, đổi chỗ khẳng định cũng giống vậy, hơn nữa, thế gian này người mắt mù như Chu Ngọc Nghiên cũng không nhiều.
”
Bây giờ nghĩ đến lời của Chu Ngọc Nghiên lúc trước, Hứa Vân Noãn như cũ cảm thấy tức giận không chịu nổi, nàng tuyệt đối phải nghĩ biện pháp, chữa cho tốt chân Trần Tiêu, đến lúc đó để Chu Ngọc Nghiên tìm chỗ để khóc!
“Vậy mượn chúc lành của cô nãi nãi.
”
Khi nói chuyện, liền đến cửa Ngưng Thu viện.
“Ta đây đi vào trước, tôn nhi ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
”
“Được.
”
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn, vốn định phải về Minh Hối hiên, lại bất tri bất giác đi tới bên hồ nước.
Úc Khoảnh cầm phi phong đắp lên trên đùi cho hắn: “Công tử, người có tâm sự gì sao?”
“Không có gì, lúc này đã tiến nhập tháng hai, băng rất nhanh thì sẽ tan ra, đừng quên để người thu thập hồ nước này.
”
Trong lòng hắn rõ ràng nhớ kỹ một câu nói Hứa Vân Noãn từng nói ở đây, hắn muốn cùng nàng xem hoa sen nở đầy hồ, cùng hái đài sen, ngắt củ ấu.
Thấy công tử nhà mình hơi ngây người, Úc Khoảnh nhịn không được ở bên cạnh thử thám: “Công tử, người không phải thật thích cô nương nhà nào rồi chứ?”
Lời của cô nãi nãi cùng công tử, hắn cũng nghe được, trong lòng suy nghĩ một lát, nhưng cũng không có câu trả lời, dù sao ngoại trừ ở Mục gia, công tử chính là trong quân đội, thỉnh thoảng thượng triều, bên người đến cái bóng của một cô nương đều nhìn không thấy, người chọn này thật sự không dễ xác định.
Trước mắt Mục Trần Tiêu không khỏi hiện lên nụ cười sáng lạn của Hứa Vân Noãn, lập tức hắn vội vã thu nạp lòng bàn tay, gắt gao ép một chút tâm tư khác thường trong lòng xuống, nhưng trong tâm hồ bình tĩnh một tiếng rơi xuống một viên một viên đá nhỏ, từ từ chìm xuống phía dưới, lúc này tuy rằng không chớp mắt, nhưng là cũng không bỏ qua.