“Hay là anh ta đã từng nhìn thấy mình rồi?” Nếu là ngày xưa, đối với loại tỏ tình kiểu này, khẳng định là Lê Lộ sẽ lười chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Nhưng hôm nay, dưới tác dụng của “Hợp” trong Nhật Lịch, tất cả đều bắt đầu đi theo một phương hướng thú vị.
“Có đây không? Để tôi nhìn đôi tất dài màu đen của cô xem nào?” Rất nhanh đối phương đã gửi đến câu thứ hai.
Ở trong suy nghĩ của vị Tần tiên sinh nào đó, khẳng định là khi anh nói ra loại sẽ bị phụ nữ block.
Nhưng vị họ Tần nào đó đã xem nhẹ một thứ rồi—— đó là ở cùng một khoảng thời gian, gần như chỉ cách nhau có vài giây thôi, nhưng hình tượng nhân vật được hắn đắp nặn nên lại hoàn toàn không có logic với nhau.
Đoạn chat đầu tiên rõ ràng là lời tỏ tình ngọt ngào, sâu nặng, vậy mà trong đoạn chat thứ hai, giọng điệu lại lập tức trở nên đáng khinh rồi.
Đúng là loại chuyện này sẽ làm phụ nữ cảm thấy chán ghét, nhưng chính nó cũng có thể làm cho đôi phương sinh ra một loại cảm giác nghi hoặc nào đó —— Kiểu như ‘Tại sao bỗng nhiên người này lại thay đổi đến chóng mặt như thế?’ hoặc là ‘Tại sao lời nói đầu lại không khớp với lời nói phía sau?’
Kỳ thật làm người sáng tác kịch bản sát, Tần Trạch không nên xem nhẹ việc này.
Nhưng đương nhiên, hắn hiểu logic vận chuyển của một sự kiện, lại chưa chắc đã hiểu được tâm tư trong đầu phụ nữ, thêm nữa là theo bản chất, muốn làm tốt một chuyện, cần phải làm cho bản thân câu chuyện ấy có logic, nhưng muốn phá hỏng một chuyện lại chưa chắc đã cần logic.
Và ý định ban đầu của Tần Trạch vốn là phá hỏng chuyện tỏ tình này mà?
Lê Lộ cầm lấy di động, bỗng nhiên trong đầu lại nổi lên một chút tâm tư bướng bỉnh: “Vốn dĩ tôi còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc hôm nay bản thân muốn tỏ tình hay muốn kết bạn...
. Thế này thì được rồi, anh đã tỏ tình thì tôi đây cũng tỏ tình.
”
Vậy là Lê Lộ dứt khoát làm ra hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, cô chọn một tấm ảnh chụp chân của mình mà không có mặt trên di động và không chút do dự, đã ấn gửi qua.
Chuyện thứ hai, cô gửi một đoạn tin nhắn với nội dung như sau: “Thế thì tốt quá, em chấp nhận lời tỏ tình của anh, bởi vì em cũng thích anh, em cũng muốn tỏ tình với anh ~ anh có thể làm bạn trai em không?”
Sau khi Lê Lộ gửi đoạn tin nhắn này đi, trong đầu cô lập tức xuất hiện một đoạn tin tức.
[ Loại chuyện tỏ tình này, đương nhiên cần phải thẳng thắn biểu lộ rõ ràng ra, điểm mấu chốt nhất chính là.
.
. Tất dài màu đen không phải là thứ quá đỗi tuyệt vời hay sao? Mặc kệ đối phương trả lời như thế nào, ta đều phải cho sáng ý thêm tất dài màu đen trong lời tỏ tình của cô một số điểm tuyệt đối. Lần tỏ tình này đạt thành công lớn! ]
[ Tình yêu cực nóng: sự khát vọng đối với tình yêu khiến cho trực giác của cô được tăng lên trên diện rộng, trong một khoảng thời gian ngắn, cấp bậc chức năng phóng viên của cô được +2. Liên tục trong một giờ. ]
Quả nhiên tình yêu đều là sự rung động trong nháy mắt.
Lê Lộ không nghĩ đến một cái “Hợp” thành công lớn vậy mà chỉ có thể liên tục trong vòng một giờ.
“Hình như tôi có thể ngửi được tin tức của một sự kiện lớn tiếp theo. Nhưng mà .
.
.
” Tạm thời Lê Lộ không muốn thông qua năng lực phóng viên để đi tìm hiểu xem kế tiếp có thể sẽ xảy ra chuyện lớn gì.
Trước mắt cô càng để ý chính là người đàn ông đang tỏ tình với mình này.
“Nếu sử dụng năng lực phóng viên với hắn.
.
. Ta có thể nhìn thấy tin tức liên quan tới hắn hay không?” Lê Lộ thực sự nóng lòng muốn thử.
Năng lực của phóng viên là có thể dự cảm được chuyện lớn nào đó sắp xảy đến. Nhưng lại khó có thể hạn chế sự kiện này lên một người cụ thể nào đó.
Nhưng hiện giờ lại khác rồi, trong vòng một giờ tiếp theo, chức năng của chính cô sẽ được trực tiếp tăng lên hai cấp bậc.
Hơn nữa hiệu quả này tên là “tình yêu cực nóng”, nói không chừng sẽ có hiệu quả thêm vào.
Khứu giác phóng viên của cô ấy càng được cụ thể hóa, cẩn thận và tinh chuẩn hơn.
Lê Lộ bắt đầu tập trung tinh thần cao độ, nhanh chóng mặc niệm lời tỏ tình.
Những lời này là do Tần Trạch gửi đến, cũng tương đương với việc nó chính là manh mối do chính Tần Trạch để lại.
Mà năng lực [ phóng viên ] trong nghề nghiệp lịch cũ lại có thể thông qua những manh mối rất nhỏ, để nhìn thấy bóng dáng của một sự kiện nào đó.
Khi mặc niệm đến lần thứ bảy, bên trong con ngươi của Lê Lộ chợt lóe lên một mảnh hào quanh màu vàng nhàn nhạt.
Giây phút này, trong đầu cô đang xuất hiện một khu chung cư nhỏ, một quyển Nhật Lịch màu bạch kim, cùng với —— Một người đàn ông đang nhặt trang bản thảo lịch Hoàng Kim lên.
Gương mặt của người đàn ông ấy rất mơ hồ, nhưng kể cả khi đối phương chỉ lộ ra vài đường nét mông lung, cô vẫn có thể khẳng định rằng người này tuyệt đối không khó coi.
Cảnh tượng của khu chung cư nhỏ ấy cũng rất mơ hồ, nhưng thế này là đủ, Lê Lộ đã nhận ra khu chung cư nhỏ kia rồi.
Hào quang màu vàng trong mắt Lê Lộ dần dần tán đi, ngược lại, trong ánh mắt cô nhanh chóng xuất hiện niềm hưng phấn khác thường.
“Thú vị thật! Anh lại là một người lịch cũ! Anh còn từng lấy được bản thảo lịch Hoàng Kim nữa cơ! Hiện tại tôi thật sự cảm thấy hứng thú với anh rồi! Chúng ta hẹn hò đi?”
“Tôi có rất nhiều ảnh chụp, không chỉ riêng tất dài màu đen đâu nha.
”
Lê Lộ trực tiếp gửi nội dung phía trên đi.