Hắn tuyệt đối không muốn trở thành một người đã chết theo cách định nghĩa của pháp luật (chết hợp pháp), bởi vì có rất nhiều chuyện phải còn sống mới tiện làm.
Cho nên hắn đi đến cục cảnh sát, trao đổi đơn giản với bọn họ một chút, tỏ vẻ bản thân không hề phát sinh chuyện gì, hơn nữa còn hi vọng cảnh sát có thể tìm được cô vợ Kiều Vi kia.
Cảnh sát Hà hoặc ít hoặc nhiều cũng biết được một chút chuyện ly kỳ cổ quái, thậm chí gã còn biết, hồi năm trước, bên trên mới thành lập một ngành khác, bên ngoài cục cảnh sát, chuyên môn giải quyết những sự kiện quỷ dị nào đó.
Cho nên cảnh sát Hà vẫn theo bản năng, giữ lại lối mòn trong suy nghĩ của một vị cảnh sát, cho rằng hẳn là Tần Trạch đã thông qua một loại thủ đoạn "Không khoa học" nào đó, làm cô vợ phú bà của mình—— biến mất rồi.
Dù sao, phú bà chết đi mới là phú bà tốt.
Và câu nói ‘Thăng quan phát tài, bà vợ chết’ kia, nghe êm tai tới cỡ nào chứ?
Nếu ngẫu nhiên tới tế bái người vợ đã chết một lần, dựng lên cái thiết lập nhân vật si tình, thử hỏi các ngài sẽ có phản ứng như thế nào?
"Nhìn dáng vẻ của anh rất bình tĩnh, chẳng lẽ anh hoàn toàn không cần cô vợ đã chết đi kia?"
"Vợ chồng nhà anh bỗng nhiên biến mất trước mắt bao người, tuy anh có nói bản thân hoàn toàn không nhớ được điều gì, nhưng chẳng lẽ anh thực sự không cảm thấy một chút sợ hãi nào sao?"
"Có điều, tôi nhìn thấy anh đúng là không hề sợ hãi thật.
"
Cảnh sát Hà hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Khổ sở, phẫn nộ, đều sẽ gây ảnh hưởng tới tốc độ tự hỏi, nhưng sợ hãi vừa phải, ngược lại sẽ làm cho suy nghĩ của con người càng thêm linh hoạt.
"
"Kỳ thực, tôi có thử làm cho chính mình sợ hãi một chút. Nhưng thật có lỗi, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của mấy người, tôi không tài nào sợ hãi nổi. Cho nên tôi chỉ có thể duy trì vẻ bình tĩnh như hiện tại thôi.
" Tần Trạch thành khẩn trả lời.
Đáng yêu...
. Đây tuyệt đối là một câu châm chọc rồi? Cảnh sát Hà phẫn nộ vỗ bàn một cái: "Thằng nhóc kia, anh mau nghiêm túc lại cho tôi!
"
Tần Trạch kinh ngạc, hắn đã cho rằng bản thân thật sự nghiêm túc rồi mà?
Dù sao, đối lập với những sinh vật không ngừng nhúc nhích trong "Cái thế giới kia", vị cảnh sát trước mắt có cái đầu tròn tròn, lỗ tai to to, chạy đi chạy lại như đại tá này, thật sự rất đáng yêu mà?
Hắn cho rằng từ này hoàn toàn phù hợp với cả nam lẫn nữa, đối phương không nên tức giận như vậy mới đúng nha!
"Tôi cần nhắc nhở mấy người, tôi hoàn toàn không có liên quan gì tới vụ án này, tôi cũng là một người bị hại.
"
"Nếu mấy người cho rằng, chuyện biến mất Kiều Vi có liên quan tới tôi, như vậy mời nói ra phương thức phạm tội, cùng với —— chứng cớ.
"
"Tôi đến nơi này, là muốn ủy thác mấy người đi tìm Kiều Vi giúp tôi, dù tính khả thi của chuyện này rất thấp.
"
Kỳ thật cảnh sát Hà cũng chỉ muốn rào trước, đón sau, bó buộc Tần Trạch một chút thôi, đúng là gã hoàn toàn không có chứng cớ.
Nói chính xác hơn là, khi nhìn thấy Tần Trạch chủ động đến báo cáo tình huống, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, không thể bỏ sót bất cứ một tình huống nào có thể xảy ra, gã mới thử đối phương một chút như vậy.
"Tần Trạch tiên sinh, thật có lỗi, chúng tôi cũng chỉ hi vọng có thể sớm tìm được manh mối một chút, hi vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi.
" Bỗng nhiên một vị cảnh sát khác tương đối tuổi trẻ, gầy yếu mở miệng.
Tần Trạch gật gật đầu, kỳ thật hắn cũng hiểu được tâm trạng của bọn họ: "Nếu đó là chuyện liên quan tới vợ tôi, khẳng định là tôi sẽ phối hợp. Nếu mấy người cảm thấy cần thiết, tôi cũng có thể cung cấp tất cả những nội dung, tin tức, cuộc gọi trong vòng mấy ngày nay của mình, bao gồm cả phần ghi chép về những cuộc trò chuyện trên di động, hay trên ứng dụng xã hội. Nhưng xem ghi chép về lịch sử trình duyệt lại không được. Mấy người đều biết mà, đó là tử huyệt của một người đàn ông.
"
Hắn thẳng thắn vô tư như vậy, lại khiến nhóm cảnh sát tạm thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Rất nhanh, một cú điện thoại gọi tới.
Sau khi cảnh sát Hà nhận điện thoại xong, gã lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Tần Trạch, sau khi im lặng vài giây mới nói: "Anh có thể đi rồi.
"
Tần Trạch gật gật đầu, hiển nhiên cuộc điện thoại vừa rồi có vấn đề.
Nhưng hắn không thèm để ý, hiện giờ hắn còn rất nhiều câu đố cần phải đi giải mã đây.
Và chuyện mà hắn muốn làm nhất lúc này, chính là đợi cho đến 12 giờ đêm nay, nhìn xem sau khi một ngày mới đến, Nhật Lịch sẽ phát sinh loại biến hóa gì.
.
.
.
.
.
.
Bên trong một tòa cao ốc nào đó bên ngoài cục cảnh sát thành phố Lâm Tương.
Thiếu niên mặc áo ngắn tay màu trắng quần bò đang cầm kính viễn vọng nói: "Sau khi Tần Trạch tiến vào cục cảnh sát, lão Hà đã nhanh chóng liên hệ với chúng ta. Hiện tại hắn sắp rời khỏi nơi đó rồi.
"
Đến tận lúc này, gã đàn ông cao lớn bên cạnh vẫn cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường: "Không nghĩ tới.
.
. Thực sự vẫn có người mới đủ khả năng sống sót quay về từ cái thế giới vặn vẹo kia. Hay là hắn không phải người mới?"
"Thoạt nhìn… trạng thái tinh thần của hắn vẫn rất bình thường.
"