Chờ Hiên Viên Linh ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Khanh dường như ủy khuất muốn chết, liếc mắt nhìn chữ vừa viết.
Hiên Viên Linh mới vừa rồi có chút nóng nảy, không đợi được Thẩm Khanh đặt bút xuống, bút liền bị rơi ra, một tờ kinh Phật Thẩm Khanh viết đến không sai biệt lắm bị hủy chỉ trong chốc lát.
Hiên Viên Linh lúc này tên đã lên dây, thấy biểu tình ủy khuất của Thẩm Khanh khó có được cảm giác đuối lý.
Kinh Phật là hắn kêu người sao chép, nhân gia hảo hảo sao chép, hắn đột nhiên vì sắc dục huân tâm lôi kéo người lên đây, hơn nữa nàng còn nghe lời như thế.
Lại nói lần phạt này cũng là vì bảo toàn mặt mũi của hắn. Hiên Viên Linh cảm thấy, nàng nghe lời như vậy, cũng không thể để nàng ủy khuất đi?
"Trẫm hứa lại không để ngươi sao chép kinh phật.
"
Lúc này liền vui vẻ đi?
Đây chính là hoàng đế tự thu hồi mệnh lệnh đã ban ra trước đó, lúc này nàng mới cùng Hiên Viên Linh ngẩng đầu lên. Thẩm Khanh biết chừng mực nói: "Tạ hoàng thượng.
" Hướng về phía hắn mỉm cười, điểm ủy khuất vừa rồi quét không còn một mảnh.
Hiên Viên Linh nhìn nàng thay đổi sắc mặt hoàn hảo như chưa có chuyện gì, híp mắt, khẽ nói: “To gan, dám thăm dò lòng trẫm, còn dám ở trước mặt trẫm nói ra? n?"
Hắn mặc dù nói, nhưng tay cũng không dừng lại, Thẩm Khanh nghe còn muốn biện minh, nhưng Hiên Viên Linh lại ở trên người nàng xoa bóp một trận làm nàng không nói được gì.
Ôn hương nhuyễn ngọc bất quá cũng chỉ như thế. Hiên Viên Linh xác thực gấp gáp, tên sớm đã lên dây, nói rồi kéo ra chân của Thẩm Khanh.
Thẩm Khanh thở gấp một tiếng, tâm nói, cẩu hoàng đế còn định mang thù a, để ý như vậy ư? Lúc này còn có thể nhớ tới, nửa tới tra tấn?
Nhưng thực không tỏ vẻ, nàng trước đó liền đoán đúng ư?
Thẩm Khanh trong lòng thoải mái.
Hai cánh tay của nàng câu lấy cổ Hiên Viên Linh, đuôi mắt có chút đỏ lên, nhưng đôi mắt chỉ nhìn hắn: "Bởi vì vui vẻ.
"
Thẩm Khanh cắn lên tai Hiên Viên Linh: "Hoàng thượng lần đầu tới thăm thiếp vào ban ngày, hoàng thượng chính là để ý thiếp, thần thiếp nhất thời, ân, được sủng mà kiêu một chút.
"
Bởi vì để ý điểm này, Thẩm Khanh mới dám càn rỡ, nhưng chỉ cũng chỉ là hơi thăm dò.
Trận cờ này đánh có chút ý tứ, Hiên Viên Linh hỏi nàng như vậy, nàng cứ như thế đáp hắn, nếu không phải đang ở trên giường, chỉ sợ có mấy lời thật không thể nói ra.
Hiên Viên Linh lúc sau lại hôn nàng.
Từ khi mới bắt đầu, cổ họng hắn đã có chút ngứa.
Thẩm Khanh cũng loạn, thân cũng mềm nhũn, càng như là yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Như vậy thật hợp ý người, thật ra trước đó chưa từng để trong lòng, chỉ là để ý, nói tới cũng có vài phần đáng thương, hậu cung phi tần muốn sủng ái, nàng chỉ vì hắn ban ngày đến xem nàng một hồi liền vui vẻ thành như vậy? Hơn nữa nàng còn thông minh, người ngoài nếu như gặp hắn như vậy, đã bị dọa đến sợ chết khiếp.
Cô gái nhỏ này lá gan nhìn nhỏ, lại không bị dọa tới.
Hiên Viên Linh nhìn nàng: "Ngươi ngoan một chút.
"
Thẩm Khanh hơi dẩu miệng.
"Ngoan một chút, trẫm liền đối với ngươi tốt.
"
Dù nàng có phân vị thấp nhất trong cung nhưng hắn vẫn thực sẵn lòng bảo vệ nàng, để gương mặt xinh đẹp của nàng không bị vấy bẩn bởi u sầu.
Hiên Viên Linh đột nhiên nhận ra, nhìn nàng vui vẻ hoạt bát, dưới tán cây đá cầu, trong lòng thực thích nàng như vậy. Ở trong cung, ít có người có sức sống bừng bừng giống nàng.
Việc đó tuy không hợp quy củ, nhưng hắn khó có được cảm thấy thích.
Thẩm Khanh cũng kinh ngạc, hoàng đế lại có thể nói ra lời này.
Thật là bất ngờ nha, nàng phát giác hắn có chút thích, so sánh cùng những cung phi khác, hiện tại nàng còn tính là làm hắn hài lòng đi, kết quả bây giờ nói một câu, thật đúng là bất ngờ đến kinh hỉ.
Dường như từ lúc vừa mới bắt đầu nàng do dự cùng hoàng đế thông đồng để được ân sủng, sau đó mọi việc tiến hành càng ngày càng thuận lợi a.
Thẩm Khanh khó tránh cũng có điểm thoải mái, lần này là thật không phải ra vẻ, nàng vui vẻ như vậy, sự tình liền có chút mất khống chế.
Hiên Viên Linh hôm nay thật có điên cuồng, Thẩm Khanh cũng vui vẻ phối hợp.
Vốn nàng định giả vờ yếu đuối, nhưng đại khái cũng là nàng đắc ý đến quên mình.
Kết quả chính là —— sưng lên.