Chương 1 - Thuốc Giải Đâu
Chương 2 - Hãy Đưa Ta Đi
Chương 3 - Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
Chương 4 - Sư Huynh, Cứu Mạng!
Chương 5 - Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
Chương 6 - Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
Chương 7 - Ngươi Là Người Của Ta Rồi
Chương 8 - Ngoại Lệ
Chương 9 - Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
Chương 10 - Không Đủ Tư Cách
Chương 11 - Thỏ Có Dễ Thương Không?
Chương 12 - Ngươi Là Ai
Chương 13 - Câu Hỏi Bẫy
Chương 14 - Ta Dẫn Ngươi Đi Chơi
Chương 15 - Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
Chương 16 - Gọi Ca Ca Đi
Chương 17 - Hai Vị Thái Hậu
Chương 18 - Dạo Bờ Hồ
Chương 19 - Có Thích Khách
Chương 20 - Ta Phải Lột Da Tiện Nhân Này
Chương 21 - Đau Không?
Chương 22 - Chúng Ta Chạy Đi
Chương 23 - Dung Túng Cho Dung Trạm
Chương 24 - Dọn Sạch Chỗ Này Đi
Chương 25 - Cẩu Chết Tiệt
Chương 26 - Vì Ta Xinh Đẹp Lương Thiện
Chương 27 - Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
Chương 28 - Ngươi Đúng Là Đồ Chó
Chương 29 - Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
Chương 30 - Cầm Mà Chơi
Chương 31 - Đại Hạ Pháp Điển
Chương 32 - Xuất Cung
Chương 33 - Xuất Cung (2)
Chương 34 - Thân Cha
Chương 35 - Dỗ Dành Thân Cha
Chương 36 - Cha Đẹp Con Xinh
Chương 37 - Gia Tộc Là Cái Gì Chứ?
Chương 38 - Chủ Thượng
Chương 39 - Chi Chi
Chương 40 - Cây Dâu Có Ra Quả Không?
Chương 41 - Tìm Người Giám Sát Nàng
Chương 42 - Cha Dùng Mỹ Sắc Đổi Lấy
Chương 43 - Chiếc Càng Đáng Yêu
Chương 44 - Học Cổ Thuật
Chương 45 - Bái Sư
Chương 46 - Nam Sơn Nguyệt
Chương 47 - Tế Đàn
Chương 48 - Thứ Quỷ Gì Đây?
Chương 49 - Sở Thích Kỳ Quái
Chương 50 - Cổ Vương
Chương 1 - Thuốc Giải Đâu
Chương 2 - Hãy Đưa Ta Đi
Chương 3 - Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
Chương 4 - Sư Huynh, Cứu Mạng!
Chương 5 - Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
Chương 6 - Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
Chương 7 - Ngươi Là Người Của Ta Rồi
Chương 8 - Ngoại Lệ
Chương 9 - Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
Chương 10 - Không Đủ Tư Cách
Chương 11 - Thỏ Có Dễ Thương Không?
Chương 12 - Ngươi Là Ai
Chương 13 - Câu Hỏi Bẫy
Chương 14 - Ta Dẫn Ngươi Đi Chơi
Chương 15 - Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
Chương 16 - Gọi Ca Ca Đi
Chương 17 - Hai Vị Thái Hậu
Chương 18 - Dạo Bờ Hồ
Chương 19 - Có Thích Khách
Chương 20 - Ta Phải Lột Da Tiện Nhân Này
Chương 21 - Đau Không?
Chương 22 - Chúng Ta Chạy Đi
Chương 23 - Dung Túng Cho Dung Trạm
Chương 24 - Dọn Sạch Chỗ Này Đi
Chương 25 - Cẩu Chết Tiệt
Chương 26 - Vì Ta Xinh Đẹp Lương Thiện
Chương 27 - Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
Chương 28 - Ngươi Đúng Là Đồ Chó
Chương 29 - Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
Chương 30 - Cầm Mà Chơi
Chương 31 - Đại Hạ Pháp Điển
Chương 32 - Xuất Cung
Chương 33 - Xuất Cung (2)
Chương 34 - Thân Cha
Chương 35 - Dỗ Dành Thân Cha
Chương 36 - Cha Đẹp Con Xinh
Chương 37 - Gia Tộc Là Cái Gì Chứ?
Chương 38 - Chủ Thượng
Chương 39 - Chi Chi
Chương 40 - Cây Dâu Có Ra Quả Không?
Chương 41 - Tìm Người Giám Sát Nàng
Chương 42 - Cha Dùng Mỹ Sắc Đổi Lấy
Chương 43 - Chiếc Càng Đáng Yêu
Chương 44 - Học Cổ Thuật
Chương 45 - Bái Sư
Chương 46 - Nam Sơn Nguyệt
Chương 47 - Tế Đàn
Chương 48 - Thứ Quỷ Gì Đây?
Chương 49 - Sở Thích Kỳ Quái
Chương 50 - Cổ Vương
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi mà cũng thấy...
. nghẹt thở.
Dù gì Sở Tiêu Việt cũng là nam chính. Vậy mà nàng lại ngất lịm, không nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời ấy!
Mộ Dung Thương:
“Ngươi đang nghĩ linh tinh gì vậy?”
Tần Vũ rên rỉ:
“Nếu hắn phát hiện ra ta thì sao?”
Tên tiểu biến thái còn muốn nàng vào trong cung điện để “mở mang tầm mắt”. Nàng dám đi sao?
Loại yến tiệc trong cung đình thế này, trong bất kỳ cuốn sách nào cũng đều là điểm quan trọng của cốt truyện!
Nam chính đang ngồi bên trong, ai biết khi nào hắn sẽ cảm thấy có điều bất thường, rồi ngẩng đầu lên, hai người nhìn vào mắt nhau…
Xong phim!
Thiếu niên thái giám mỉm cười, không hề quan tâm.
“Phát hiện thì phát hiện thôi.
”
Rõ ràng người chết không phải là ngươi!
Tần Vũ trợn mắt nhìn hắn:
“Nếu ta bị phát hiện, ta sẽ nói rằng ta đã là người của ngươi rồi.
”
“Câu “ta là người của ngươi” khác hoàn toàn với “ta đã là người của ngươi”. Ngôn ngữ thật thâm sâu.
"
Mộ Dung Thương nhướn mày, tâm trạng đột nhiên rất tốt.
"Thôi được, nếu ngươi không muốn đi, thì cứ dạo quanh bờ hồ đi. Nếu có ai làm khó ngươi, thì cứ báo tên của ta ra.
"
Hắn vuốt tóc nàng, rồi bỏ đi.
Tần Vũ thở phào nhẹ nhõm, cũng không hiểu vì sao tâm trạng của hắn lại thay đổi nhanh đến vậy.
Hừ! Ngươi cũng là đồ yểu mệnh thôi!
.
.
.
Rất nhanh sau đó, Tiêu thái hậu và Nhan Thái phi cùng xuất hiện.
Nhan Thái phi là sinh mẫu của tiểu hoàng đế Đại Hạ hiện tại, còn Tiêu thái hậu là đích mẫu của hoàng đế.
Khi Tiên đế còn sống, hai người này vốn không hòa thuận.
Nhưng sau khi Tiên đế băng hà, hoàng đế mới kế vị, quan hệ giữa Thái hậu và Thái phi tốt lên rất nhiều.
Thậm chí, khi tiểu hoàng đế kế vị, Tiêu thái hậu đã đề xuất phong hiệu Đông và Tây Thái hậu cho cả hai người, nhưng Nhan Thái phi đã từ chối.
Vì vậy, Tiêu thái hậu càng thêm thương tiếc Nhan Thái phi.
Bên trong cung điện giữa hồ, bầu không khí vui vẻ tràn ngập.
Tần Vũ như thể đang trốn khỏi nơi có dịch bệnh, nàng vén váy chạy nhanh ra khỏi cung điện giữa hồ.
Chạy đến bờ hồ trong khu rừng bên cạnh, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Khu rừng này bao quanh hồ, được trồng đầy các loài cây hoa.
Trên cây quấn đầy dải lụa, giữa những tán lá là những chiếc đèn lồng treo cao thấp khác nhau.
Khung cảnh vừa mát mẻ vừa yên tĩnh.
Mặt trăng càng lúc càng lên cao.
Trong cung điện giữa hồ, Tiêu thái hậu thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với Nhan Thái phi.
Tiêu thái hậu khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo đoan trang, nhưng giữa chân mày có vài nếp nhăn dọc, trông khá nghiêm nghị.
So với bà, Nhan Thái phi mảnh mai, dung mạo uyển chuyển, trông chỉ khoảng hơn hai mươi.