Chương 1 - Thuốc Giải Đâu
Chương 2 - Hãy Đưa Ta Đi
Chương 3 - Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
Chương 4 - Sư Huynh, Cứu Mạng!
Chương 5 - Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
Chương 6 - Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
Chương 7 - Ngươi Là Người Của Ta Rồi
Chương 8 - Ngoại Lệ
Chương 9 - Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
Chương 10 - Không Đủ Tư Cách
Chương 11 - Thỏ Có Dễ Thương Không?
Chương 12 - Ngươi Là Ai
Chương 13 - Câu Hỏi Bẫy
Chương 14 - Ta Dẫn Ngươi Đi Chơi
Chương 15 - Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
Chương 16 - Gọi Ca Ca Đi
Chương 17 - Hai Vị Thái Hậu
Chương 18 - Dạo Bờ Hồ
Chương 19 - Có Thích Khách
Chương 20 - Ta Phải Lột Da Tiện Nhân Này
Chương 21 - Đau Không?
Chương 22 - Chúng Ta Chạy Đi
Chương 23 - Dung Túng Cho Dung Trạm
Chương 24 - Dọn Sạch Chỗ Này Đi
Chương 25 - Cẩu Chết Tiệt
Chương 26 - Vì Ta Xinh Đẹp Lương Thiện
Chương 27 - Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
Chương 28 - Ngươi Đúng Là Đồ Chó
Chương 29 - Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
Chương 30 - Cầm Mà Chơi
Chương 31 - Đại Hạ Pháp Điển
Chương 32 - Xuất Cung
Chương 33 - Xuất Cung (2)
Chương 34 - Thân Cha
Chương 35 - Dỗ Dành Thân Cha
Chương 36 - Cha Đẹp Con Xinh
Chương 37 - Gia Tộc Là Cái Gì Chứ?
Chương 38 - Chủ Thượng
Chương 39 - Chi Chi
Chương 40 - Cây Dâu Có Ra Quả Không?
Chương 41 - Tìm Người Giám Sát Nàng
Chương 42 - Cha Dùng Mỹ Sắc Đổi Lấy
Chương 43 - Chiếc Càng Đáng Yêu
Chương 44 - Học Cổ Thuật
Chương 45 - Bái Sư
Chương 46 - Nam Sơn Nguyệt
Chương 47 - Tế Đàn
Chương 48 - Thứ Quỷ Gì Đây?
Chương 49 - Sở Thích Kỳ Quái
Chương 50 - Cổ Vương
Chương 1 - Thuốc Giải Đâu
Chương 2 - Hãy Đưa Ta Đi
Chương 3 - Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
Chương 4 - Sư Huynh, Cứu Mạng!
Chương 5 - Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
Chương 6 - Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
Chương 7 - Ngươi Là Người Của Ta Rồi
Chương 8 - Ngoại Lệ
Chương 9 - Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
Chương 10 - Không Đủ Tư Cách
Chương 11 - Thỏ Có Dễ Thương Không?
Chương 12 - Ngươi Là Ai
Chương 13 - Câu Hỏi Bẫy
Chương 14 - Ta Dẫn Ngươi Đi Chơi
Chương 15 - Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
Chương 16 - Gọi Ca Ca Đi
Chương 17 - Hai Vị Thái Hậu
Chương 18 - Dạo Bờ Hồ
Chương 19 - Có Thích Khách
Chương 20 - Ta Phải Lột Da Tiện Nhân Này
Chương 21 - Đau Không?
Chương 22 - Chúng Ta Chạy Đi
Chương 23 - Dung Túng Cho Dung Trạm
Chương 24 - Dọn Sạch Chỗ Này Đi
Chương 25 - Cẩu Chết Tiệt
Chương 26 - Vì Ta Xinh Đẹp Lương Thiện
Chương 27 - Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
Chương 28 - Ngươi Đúng Là Đồ Chó
Chương 29 - Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
Chương 30 - Cầm Mà Chơi
Chương 31 - Đại Hạ Pháp Điển
Chương 32 - Xuất Cung
Chương 33 - Xuất Cung (2)
Chương 34 - Thân Cha
Chương 35 - Dỗ Dành Thân Cha
Chương 36 - Cha Đẹp Con Xinh
Chương 37 - Gia Tộc Là Cái Gì Chứ?
Chương 38 - Chủ Thượng
Chương 39 - Chi Chi
Chương 40 - Cây Dâu Có Ra Quả Không?
Chương 41 - Tìm Người Giám Sát Nàng
Chương 42 - Cha Dùng Mỹ Sắc Đổi Lấy
Chương 43 - Chiếc Càng Đáng Yêu
Chương 44 - Học Cổ Thuật
Chương 45 - Bái Sư
Chương 46 - Nam Sơn Nguyệt
Chương 47 - Tế Đàn
Chương 48 - Thứ Quỷ Gì Đây?
Chương 49 - Sở Thích Kỳ Quái
Chương 50 - Cổ Vương
Làm loạn một hồi, vết thương của hắn lại rách ra, máu thấm ướt lớp áo trắng, nhưng rõ ràng tâm trạng hắn đã khá hơn.
Hắn hừ lạnh:
“Ngươi đã làm gì với ta, giờ ta sẽ làm điều tương tự với ngươi.
”
…
Tần Vũ bước ra khỏi màn trướng với bộ dạng như một con mèo lông dài bị vò nát, trông như sắp rụng hết lông vì bị hành hạ.
Quá đau, toàn thân đều đau!
Nàng đã làm gì hắn? Nàng đã giả vờ tình cảm, gọi hắn là bảo bối, lục soát trên người hắn để tìm chìa khóa cho nữ chính thôi.
Còn hắn thì sao? Hắn túm lấy nàng, nhéo từ trên xuống dưới.
Da Tần Vũ trắng mịn, cổ, ngực và cánh tay của nàng đều bị véo đến đỏ bừng.
Có thể tưởng tượng được, chắc chắn sáng mai sẽ bầm tím.
Tên biến thái chết tiệt này, hãy sớm bị tiêu diệt đi!
Mộ Dung Thương bị thương nặng, tinh thần cũng bắt đầu không chịu nổi, hắn kéo Tần Vũ lại, ôm vào lòng làm gối ôm.
Trên người nàng có mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, khiến hắn cảm thấy an tĩnh.
“Được rồi, ngủ thôi.
”
Mộ Dung Thương vung tay, ánh nến lập tức bị tắt.
Tần Vũ mở to mắt, cảm nhận cánh tay hắn đặt ngang qua eo nàng.
Chiếc giường rất rộng, nàng có thể ngửi thấy mùi máu và thuốc trên người hắn.
“Như vậy không tốt lắm đâu, ta ngủ không yên, sợ đè lên vết thương của ngươi.
”
Nàng nói khẽ, cố gắng dịch người ra xa.
Mộ Dung Thương nhắm mắt lại:
“Cử động nữa ngươi sẽ trở thành một cái xác.
”
Tần Vũ cảm thấy con rắn vàng trên cổ tay mình khẽ động, nàng lập tức cứng người lại.
Mộ Dung Thương nằm ngay bên cạnh.
Có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn.
Có lẽ vì trời quá tối, không nhìn thấy gương mặt hắn, cũng có thể vì hắn bị thương, khí thế yếu đi.
Tần Vũ gan to tày trời, nàng nhẹ nhàng chọc vào eo hắn.
“Ngươi có thể bỏ thứ đó ra không… dù sao cũng đã hỏi xong rồi mà…”
Mộ Dung Thương nằm im không đáp.
Tần Vũ không ngừng kiên trì chọc, chọc, chọc.
“Ta không ngủ được…”
Mộ Dung Thương thô bạo túm lấy con rắn nhỏ trên tay nàng, nó khẽ giật lên, rõ ràng bị kéo đau.
Nhưng không dám nói lời nào, ấm ức rút vào tay hắn rồi biến mất, không rõ bị giấu ở đâu.
Tần Vũ ngạc nhiên.
Nàng không nhịn được tò mò:
“Làm sao để nó biết được người khác có nói thật hay không vậy?”
Trong phòng tối đen như mực.
Không thấy được biểu cảm của Mộ Dung Thương, nhưng nàng nghe rõ hắn bật cười.
“Nó không biết đâu.
”
Tần Vũ mở to mắt:
“Cái gì? Rõ ràng ngươi đã nói…”
“Haha, ta lừa ngươi đấy. Thứ đó chỉ là một món đồ chơi nhỏ, làm sao quản được chuyện người ta nói thật hay không?”
Tần Vũ: “…”
Ngươi là con người thật à? Sao ngươi lại lừa một cô nương đơn thuần như thế?