Rồi đến lớp áo trong, sau đó là băng gạc nhuốm máu.
Khi bỏ lớp áo ra, có thể thấy vết thương đã bắt đầu viêm.
Máu thịt be bét khiến Tần Vũ không thể nào ngắm nhìn vòng eo thon gầy của tiểu ca ca như bình thường được nữa.
Đây là vết thương tối qua, tính ra đã qua một ngày.
Mặc dù đã bôi thuốc, nhưng hắn không mấy quan tâm đến vết thương, cả ngày hôm nay lại đi chơi khắp nơi.
.
.
.
Sâu trong tiểu lầu, có một suối nước thuốc bốc lên nghi ngút khói.
Nhìn suối thuốc không lớn lắm, chẳng biết nước đến từ đâu, mùi thuốc Bắc nồng nặc theo hơi nước lan khắp không gian.
Mộ Dung Thương quay lại, như thể bây giờ mới nhận ra Tần Vũ vẫn đang theo sau.
Nàng vẫn ngốc nghếch dùng đôi mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn hắn.
Trong mắt nàng hiện rõ dòng chữ:
"Không đau sao? Phải đau chết đi được ấy!
"
Thiếu niên cười, đưa tay vuốt ve mặt nàng.
"Ta muốn bế quan dưỡng thương, hai ngày tới phải ngâm mình trong đây.
"
Tần Vũ gật gù, ánh mắt rời khỏi người hắn.
Nàng chợt nhận ra một điều.
Kẻ biến thái muốn bế quan, hai ngày không thể ra ngoài, vậy chẳng phải nàng sẽ.
.
.
Trời ạ!
!
!
Với biểu cảm che mặt, Tần Vũ khóc thầm.
Một thiếu nữ trẻ trung đầy nhiệt huyết như nàng, bị bỏ lại một mình trong nơi đèn hoa rực rỡ thế này, có ổn không?
Nước mắt hạnh phúc tuôn ra từ khóe miệng.
Dường như Mộ Dung Thương biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn bước vào suối nước thuốc ngồi xuống, lười biếng nâng mí mắt nhìn Tần Vũ nói:
"Khi ta bế quan, ta không thích có người ở bên. Vì vậy hai ngày tới, ngươi phải chịu trách nhiệm lo trà nước, thuốc thang, ừm, và cả giải trí tiêu khiển nữa.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!