Hắn cũng cứ ôm nàng như thế này, chờ nàng bình phục lại.
Nàng chống người mình lùi lại một bước, nhìn xuống dưới đất.
Hắn sợ nàng không vững, cánh tay vẫn luôn duỗi qua đỡ lấy nàng.
Cách một khoảng, càng phải dùng sức lớn hơn.
Thế nên y phục dày như vậy, cũng có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng cơ bắp.
Nàng cũng quả thực có chút không trụ nổi, một tay giơ lên, nắm chặt lấy khối cơ bắp đang phồng lên kia.
Không khỏi nghĩ đến trước kia trên giường, khi nàng chịu không nổi, cứ nắm lấy cánh tay của hắn như vậy, cơ bắp của hắn luôn phồng lên……
Một chốc, giống như bị phỏng, đột nhiên rút về.
Dưới chân lập tức không vững, hắn nhanh tay lẹ mắt tiến lên một bước.
Thế là nàng lại mềm nhũn ở trong lòng hắn.
Hơi buồn bực cắn môi, khẽ hừ một tiếng, oán trách, “Trước đây thiếp muốn chàng hôn thiếp nhiều hơn, ôm thiếp nhiều hơn, chàng khăng khăng không thuận, lại cứ muốn ngay tại lúc này……”
Hắn nhìn nàng, trong mắt đang cuộn trào mãnh liệt, đè nén.
Nàng ngước mắt, một mảnh long lanh nước, “Vậy chàng có thể không đi nữa sao?”
Hắn bế nàng lên, sải bước về phía trước.
Rồi động tác dịu dàng đặt nàng lên giường.
Ngay sau đó quay người, đầu cũng không ngoảnh lại bước ra ngoài.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh, vòng ôm ấm áp của hắn đi xa, ngẩng đầu lên lần nữa, thì chỉ thấy bóng lưng của hắn.
Trong chớp mắt, đã qua chỗ quẹo, thì ngay cả bóng lưng cũng không thấy.
Nàng nhìn theo thật lâu, một lát sau, khẽ cười ra tiếng.
Bóng đêm nặng nề.
……
Hề Nguyệt biết mình lại nằm mơ rồi.
Cung điện trong giấc mơ là một hòn đảo biệt lập.
Bên ngoài điện ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, tiếng chém giết đinh tai nhức óc, cửa sổ trong điện đóng chặt và trống rỗng, tĩnh mịch giống như Thao Thiết(*) có thể nuốt bầu trời dập tắt ánh sáng, nàng chỉ có thể nghe thấy được tiếng ù tai liên tục không ngừng.
(*)饕餮 - Thao Thiết: Một trong Tứ Đại Hung Thú Thượng Cổ (trong thần thoại Trung Hoa). Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.
Cơn đau ở phần bụng chậm dần, giống như trong bụng bị đập vào liên tục không ngừng.
Nàng có chút không mở nổi mắt.
Thật vất vả mới nhận ra gương mặt dữ tợn ở trước mắt, ký ức ngoài giấc mơ bất ngờ lợi dụng sơ hở chui vào không ngoài dự liệu.
Hóa ra là Đức phi tỷ tỷ.
Đức phi tỷ tỷ trong ký ức của nàng vẫn luôn xinh đẹp, đoan trang, đây có lẽ là thời điểm nàng thấy tỷ tỷ xấu xí nhất.
Sao cứ luôn gào thét với nàng, âm thanh khàn giọng đến như vậy rồi cũng không ngừng.
“Hề Nguyệt ngươi đáng đời! Ha ha ha đáng đời ngươi dễ tin ta! Chắc ngươi không biết nhỉ, ta vẫn luôn hạ dược với ngươi, ta bỏ thêm hồng hoa(*) vào trong thuốc bổ của ngươi! Ha ha ha từ hôm ta biết ngươi mang thai trở đi, ta đã hạ ngươi từng chút từng chút một!
”
(*)红花 - Hồng hoa còn hay gọi với tên khác như là đỗ hồng hoa, hồng lam hoa, hồng hoa thái, kết hồng hoa, mạt trích hoa...
.
Có tên khoa học là Carthamus tinctorius L. Tác dụng của hồng hoa là chủ yếu được dùng chữa ùn ứ kinh, đau kinh, ứ máu sau đẻ, khí hư, viêm tử cung, viêm buồng trứng. Đôi khi hồng hoa được sử dụng để uống cho ra thai đã chết trong bụng. Trong đó, dược liệu còn có tác dụng thanh nhiệt, ra mồ hôi, và được dùng trong bệnh viêm phổi, viêm dạ dày khi kết hợp với các vị thuốc khác. Phụ nữ có thai không nên sử dụng hồng hoa.
Âm thanh hỗn loạn, dữ tợn này, từng tầng từng tầng khí thế sấm vang chớp giật áp xuống.
Máu dưới thân giống như tràn khắp trong không khí, dinh dính đắc sệt, dồn nến hô hấp của nàng.
Tiếp theo chính là tiếng nhỏ giọng thì thầm áp vào tai, như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim, từng dao từng dao, chia năm sẻ bảy.
“Ngươi cũng quá ngu ngốc rồi đó, ai bảo ngươi ngày ngày chạy tới cung của ta chứ, thân thể không thoải mái cũng muốn tới tìm ta, nếu không ta đâu có cơ hội chứ, Bệ hạ bảo vệ ngươi tốt như vậy.
”
Nàng phân biệt được, âm thanh này nghiến răng nghiến lợi, hận nàng tận xương.
Hề Nguyệt sợ hãi cực kỳ, trong nháy mắt diện mạo của tỷ tỷ thậm chí còn đáng sợ hơn đau buốt của cơ thể gấp vạn lần.
Từng câu từng chữ giống như ác ma giương nanh múa vuốt gào thét ép sát tới nàng, nàng không thở nổi, nhưng vẫn giãy giụa muốn bò về phía tỷ tỷ.
Vẫn luôn khóc, thanh âm trào ra khỏi cổ họng, như cầu khẩn, “Đau quá…… tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy.
”
Đức phi đột nhiên cười, giọng nói khàn khàn giống như cái giũa mài xương, “Muội muội tốt, đau là đúng rồi, tỷ tỷ chính là muốn ngươi đau. Khi ngươi được thăng phân vị, khi ngươi tận hưởng cùng Bệ hạ, khi kể vui vẻ của ngươi với ta, ta đều đau như vậy, ta còn cả ngày lẫn đêm nghĩ tới lời ngươi nói với ta, nghĩ đến dáng vẻ của ngươi, lúc nào cũng đều hận không thể lôi ngươi từ trên chỗ cao cao tại thượng xuống!
”
Hề Nguyệt co quắp, không biết là đau, hay là không chịu nổi những lời này.
Chỉ là đôi tay đẫm máu gắt gao túm chặt lấy vạt áo của Đức phi.
Đức phi ngẩng đầu thật cao, liếc mắt nhìn xuống khinh bỉ nàng, dùng sức khéo vạt váy, lùi lại nửa bước.
“Đừng lấy tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta.
”
Sự im lặng trỗi dậy, quanh quẩn, cắn xé.
Nàng ta đột nhiên lại nặn ra tươi cười, giống như ma quỷ một lần nữa tìm lại lớp vỏ bọc đoan trang, chậm rì hành lễ tiêu chuẩn.
“Thiếp thỉnh an Quý phi Nương tử, chúc Quý phi Nương tử ngày ngày như ý, thân thể an khang.
”
Nụ cười đó dần dần sinh trưởng, mở rộng, cuối cùng không nhịn được bật ra âm thanh, ngửa mặt lên trời cười to.