Thời tiết bỗng chuyển lạnh hẳn, Cố U mặc độc một chiếc áo khoác dáng dài, gió lất phất khiến cô có chút không chịu nổi.
Cố U bọc áo lại chui vào một mái hiên, chờ Lâm Trạch Diễn đem hành lý xuống.
Lòng bàn tay chà vào nhau, Cố U hà một làn sương trắng nhàn nhạt vào không khí.
Mũi Cố U sụt sịt, cô khó hiểu, sao bây giờ Lâm Trạch Diễn còn chưa xuống?.
Giữa dòng nghĩ ngợi, một cơn gió lại nổi lên, Cố U run lẩy bẩy vừa định xoay đi thì một chiếc khăn choàng dày bất ngờ phủ lên người, toàn thân lập tức rơi vào một vào vòng vây ấm áp.
Bàn tay lạnh lẽo được một bàn tay to lớn gói kín, nhiệt độ cơ thể truyền sang Cố U khoan khoái mềm mại.
“Tay em lạnh quá, vì sao không ở nhà đợi anh?” – Lâm Trạch Diễn trách cứ.
“Không phải vì em chờ anh à?” – Cố U thúc vào người Lâm Trạch Diễn, tinh nghịch. “Anh xuống trễ vì tìm khăn cho em hả?”.
“Bên ngoài lạnh như thế, em mặc ít như vậy chắc chắn không đủ ấm” – Lâm Trạch Diễn giữ tay Cố U, dùng sức xoa xoa bảo đảm tản hơi lạnh mới buông. “Đợt lát ba anh đưa chúng ta ra ga, ba đang lấy xe”.
Từ khi ông Lâm biết giờ xe lửa khởi hành, ông một mực nhắc kĩ muốn tiễn hai người, nhất là Cố U. Người trông không quan tâm lại để ý nhiều nhất.
Ngay sáng hôm nay, hiếm khi ông Lâm dậy sớm nấu bữa sáng, đợi đến giờ thì chuẩn bị đưa hai người đi.
Cố U biết tính ông Lâm nên không từ chối, cô buộc chặt quần áo, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà mình.
Người nhà không định đi tiễn Cố U.
Vừa khéo ngẩng lên thì ai đó thò đầu ra, cô vui vẻ vẫy tay, sau đó cái đầu ấy rụt trở vào.
Cô không nhờ ba mẹ đi tiễn cô Nàng không có yêu cầu chính mình cha mẹ đi tặng nàng.
Cốt lõi nằm ở ba mẹ Cố U, họ là một người sống tình cảm. Nếu để cả hai đưa cô đi, Cố U rất khó bảo đảm nước mắt sẽ không rửa trôi cả nhà ga xe lửa. Vậy nên nhằm đảm bảo an toàn và lịch trình của muôn dân diễn ra bình thường, tốt nhất ba mẹ đừng tiễn còn hơn.
Ông Lâm nhanh chóng xuất hiện, quãng đường không đông đúc vốn không xa, chỉ mười phút đã đến nơi.
Đưa hai người đến nơi, ông Lâm chụp một tấm gửi ông Cố thông gia, tiện thể thêm một dòng: “Lên xe an toàn”.
——
Trên xe lửa, Cố U ngồi cạnh Lâm Trạch Diễn, tựa đầu lên vai anh, tay rảnh rang thì lướt điện thoại.
“Lâm Trạch Diễn, phải làm sao bây giờ?”.
Cố U thẳng thắn đưa điện thoại anh xem, Cố U cố ý hỏi: “Lại lan truyền scandal nữa, haiz, lần này cần giải thích kiểu gì?”.
“Phải giải thích thôi” – Lâm Trạch Diễn tiếp lời.
“Giải thích thế nào đây?”.
“Giải thích ngọn ngành em là bạn gái anh”.
Nói xon hai mắt Lâm Trạch Diễn sáng rỡ, bộ dạng tựa như vô cùng gấp rút.
Lâm Trạch Diễn thật sự muốn hét lên cho cả thế giới rằng mình và Cố U đang bên nhau.
Giống như đóng dấu chứng thực, từ nay về sau họ đã được ước định.
“Vậy thì…...
” – Cố U đăm chiêu gật đầu, cuối cùng vỗ nhẹ đầu Lâm Trạch Diễn. “Về nhà anh đừng gấp, chờ em, em có thể nói trên livestream được chứ?”.
“Hả?” – Lâm Trạch Diễn không hiểu.
“Nhất định anh sẽ vui, yên tâm” – Xem chừng chưa đủ tin cậy, Cố U nhổm người hôn lên khóe môi anh.
Một nụ hôn mềm nhẹ đủ để mua chuộc Lâm Trạch Diễn, không nói hai lời anh đã đồng ý với cô.
Hai nơi không quá xa, vừa đến ga hai người lập tức lấy hành lý về nhà, nửa tiếng sau cuối cùng cũng tới.
Ngồi trên xe, Cố U dõi mắt theo cảnh tượng quen thuộc bên ngoài, trái tim cô bồi hồi.
Lần trước chia tay thành phố này, Cố U thực sự có ý rời khỏi nơi đây, trái tim cô tựa hồ vô cùng luyến tiếc nên thu tất cả phong cảnh ven đường vào mắt.
Ngày ấy thành phố đau lòng biết bao nhiêu, bây giờ Cố U thật sự hạnh phúc.
Cố U nhìn Lâm Trạch Diễn đang dựa vào mình nghỉ ngơi, khóe môi hơi cong lên, trái tim mềm nhũn rối bời.
Cô đăng nhập Wechat, trả lời tất cả tin nhắn của những người quan tâm mình. Nhìn những tin nhắn trước đây, cô không hề do dự/ đắn đo xóa hết.
Nếu đã là quá khứ thì hãy để chúng ngủ yên, bây giờ Cố U không muốn gặp lại nữa.
“U U, đi thôi, thang máy tới rồi” – Lâm Trạch Diễn gọi khiến cô nháy mắt bừng tỉnh.
Cố U kéo theo hành lí, mở cửa, hít sâu một hơi ở không gian quen thuộc. Lâm Trạch Diễn đứng phía sau, cô quay lại ôm anh.
“Em về chuẩn bị một chút, tám giờ tối nay qua nhà em có chút chuyện” – Cố U buông tay, không đợi anh hỏi nhiều vòng vo, cánh cửa đã đóng ập.
Cánh cửa đóng chặt trước mắt, Lâm Trạch Diễn hòan hồn vuốt vuốt gáy, cúi đầu mỉm cười.
Tám giờ tối.
.
.
.
.
.
Bất kể xem xét kiểu gì cũng thấy đây là chuyện tốt.
Cố U thích làm gì Lâm Trạch Diễn cũng ủng hộ.
Anh chưa từng tránh né những cử chỉ mùi mẫn, nếu có thể khiến Cố U vui, anh rất sẵn lòng tuân theo ý cô.
Bởi vì trước đây chưa xác định được, nhưng mối quan hệ bây giờ cho phép Cố U yêu anh bằng cả con tim. Căn cứ vào tiền đề này, anh rất thích những hành động thân mật của một cặp đôi.
Thậm chí đã nung nấu từ rất lâu.
.
.
.
.
Đó là một phần suy nghĩ Lâm Trạch Diễn chưa dám đối mặt, củi khô dục vọng bốc cháy vì Cố U.
Những hình ảnh không đứng đắn gợi lên, Lâm Trạch Diễn ngượng ngùng đỏ sượng, cuối cùng giả vờ giữ bình tĩnh khảng khái quay về nhà, nụ cười vẫn treo lủng lẳng trên môi.
Tám giờ tối, Lâm Trạch Diễn đúng hẹn đến nhà Cố U như gõ trái tim thùm thụp.
Ưỡn ngực ngẩng cao đầu, anh dồn hết can đảm gõ cánh cửa kia.
Tiếng dép lê loẹt quẹt vang lên, thật kỳ diệu khi nghe nó, trái tim Lâm Trạch Diễn tự khắc yên bình hơn bao giờ hết.
Cho đến khi Cố U mở cửa, nhịp đập trái tim đã ổn định như bình thường.
Cố U mặc pyjamas lông thêu họa tiết dễ thương, tương phản hoàn toàn với hình tượng của cô.
Một sự tương phản đáng yêu.
“Vào đi, nhỏ giọng một chút” – Cố U giữ cửa, mời anh vào nhà.
Lâm Trạch Diễn nghe lời, thay dép rồi cẩn thận theo chân Cố U.
Nhìn đống lộn xộn chưa kịp dọn la liệt trên mặt đất, Lâm Trạch Diễn hơi nhíu mày, trông Cố U vô cùng thản nhiên.
Vì sao đồ đạc lung tung vậy?.
Cố U dẫn anh đến trước máy tính, trên màn hình là giao diện livestream.
Chẳng qua camera không quay về phía bọn họ, chỉ có game đang tạm dừng.
Thanh bình luận phía dưới cuồn cuộn, thậm chí lượng người xem tăng gấp đôi.
—— U U! Gà mẹ tới rồi đây!
!
.
—— U U à, huhuhu cuối cùng con cũng về, mẹ nhớ còn lắm.
—— Chồng ơi sao anh nỡ bỏ em và con ở nhà vậy huhuhu!
.
—— U U, tin hẹn hò kia nhất định là giả! Tên blogger này thật ghê tởm.
—— Thằng lầu trên, lỡ thanh mai trúc mã nhà người ta bén duyên thành thật thì sao.
.
.
.
.
.
.
Lâm Trạch Diễn đọc tất cả bình luận, tựa như không kịp nhảy số.
Cái này…. là ý gì?.
“Anh không định nói gì sao? Anh bảo có gì cần thông báo mà đúng không?” – Cố U ấn Lâm Trạch Diễn ngồi xuống, tự mình đến bên cạnh.