Ánh bình minh len lỏi qua khe cửa, mờ ảo phủ một lớp ánh sáng yếu ớt trên mái tôn cũ kĩ và bức tường đã bị bong tróc sơn. Tiếng những người trò chuyện ở dưới hiên nhà đã góp phần làm cho buổi sớm thêm phần rộn ràng và ẩm áp.
Bảo Ngọc vẫn còn say giấc ngủ. Cô nhóc nằm co ro trên gác xếp, an tĩnh nhắm mắt thiếp đi. Nhóc ấy chắc đang mơ về một thứ gì rất vui vẻ, vì đôi môi nhỏ nhắn của cô nãy giờ vẫn luôn cong nhẹ lên.
Tuy vậy, tầm khoảng nửa giờ sau, có một tiếng la mắng từ tầng dưới đã khiến Ngọc phải giật bắn người, lồm cồm bò dậy. Cô nhóc lim dim đôi mắt, tập tếnh đứng dậy đi xuống tầng.
"Giờ ông về đây làm gì? Sao không ở nhà cô vợ thân yêu của ông đi?" Mẹ Ngọc chua chát gào.
"Tôi về thăm con không được sao?" Thanh âm này là của Ba Ngọc, người cả năm mới về nhà một lần.
"Về thăm nó làm gì? Sao không dẫn con vịt giời đó theo ông luôn đi? Ở nhà tôi chi cho tốn gạo tốn cơm.
"
"Này là con gái bà đó. Bộ bà không phải là người mang nặng đẻ ra con bé hay sao mà dám nói vậy thế?" Ba Ngọc không hài lòng phê trách bà.
"Nó là con tôi hay không thì ông cũng không có quyền lên tiếng! Con tôi chỉ có mỗi Bảo Duy thôi, còn nó là con ông. Nên ông khôn hồn mà dẫn nó đi đi.
"
"Tôi mà đủ năng lực là dẫn con bé đi rồi. Ở với bà, Ngọc chưa chịu đủ khổ hay sao?"
Có lẽ mẹ của Ngọc đã tức lên, bà cầm lấy bình bông gần đó, quăng mạnh vào người ông:
"Vậy ông xách nó đi liền. Ở đây tôi đã tốt bụng cho ăn hai bữa rồi mà còn dám nói tôi hành hạ nó hả?"
Ba Ngọc- ông Năm vội né bình bông, ông cũng không vừa mà gào lên:
"Bà nhìn đống vết thương trên người con bé đi! Có chỗ nào là lành lặn không?"
Bảo Ngọc từ nãy đến giờ vẫn núp ở cầu thang, chật vật nhìn ba mẹ lớn tiếng cãi lộn. Chuyện hai người xích mích với nhau như vậy là việc thường tình như ở huyện. Mỗi khi ba cô về là sẽ có một trận như thế. Chủ đề thường chỉ lòng vòng về cô và quyền nuôi dưỡng cô.
Tuy ba có phần thương cô nhóc hơn mẹ, nhưng Ngọc vẫn không hề thích ông. Nếu không phải vì ông ngoại tình thì cớ sao cô lại ra nông nỗi này thế?
Ba là một người rất nhu nhược và lười biếng. Ông chẳng bao giờ chịu làm việc nào hết. Mai việc này thì mốt việc khác. Chỉ vì ông nghĩ, có gì về nhà vợ nuôi.
Mẹ cô thì khác, bà chăm chỉ. Nhưng bà cũng là người rất độc đoán và nóng tính.
Hai người kết hồn không phải vì tình yêu, mà là thông qua mai mối. Nên có lẽ vì thế cả hai không bao giờ hòa hợp được như những gia đình khác.
Chỉ vì cô là con gái, nên mẹ không thích cô. Bà quan điểm rằng nuôi con gái thì chẳng khác gì đang nuôi con cho người ta, đến tuổi là tự khắc bay đi. 3°
Cô thật sự không thể hiểu được, bà cũng là một người phụ nữ mà. Sao lại có thể không đồng cảm, mà còn ghét bỏ cô thế? Sau này cô mới biết rằng...
. bà như vậy do bà cũng giống như cô, bị gia đình hắt hủi. &
Có lẽ do bà sống trong chế độ cũ quá lâu để nhận ra được cái hành vi đó là việc không thể chấp nhận được. Bà cho rằng đây là một lẽ hiển nhiên và là chân lý.
Thật ra mẹ cũng không tàn nhẫn đến mức phải xuống tay với cô đâu. Lúc nhỏ bà cũng chỉ la mắng cô thôi. Nếu không phải khi cô lên cấp hai, ba cô gặp được định mệnh cuộc đời của ông thì cô cũng không phải là bao cát xả giận của bà. (C
Đúng vậy, cô là một bao cát, nơi mà cho mọi người trút giận lên đó. Cho nên ai đánh cô thì cô cũng gáng gượng chịu đựng, vì cô vốn dĩ là bao cát di động mà.
Cô không trách, cũng không oán hận họ. Cô chỉ không hiểu là tại sao cô lại có mặt trên cuộc đời này? Sao không cho cô chết oách đi! (D
Buồn? Giận? Hay là hận thù? Cô đều không còn cảm nhận nó nữa rồi. Cảm giác đó như thế nào? Cô cũng chẳng biết.
Bây giờ cô cũng chỉ cắn răng sống qua ngày. Qua được một ngày là sẽ bước gần hơn một bước ra khỏi nơi ác quỷ này. Cổ lên, còn hơn 615 ngày nữa thôi!
Thôi không nghĩ đến nó nữa. Nghĩ đến chuyện vui nào.
.
.
.
Trong đầu cô nhóc bỗng hiện lên nụ cười ấm áp của Trúc Vy. Sao lại có thể chứ? Cô nàng kia cũng là một trong những người khiến cô sống dở chết dở mà.
.
.
Tuy vậy, dù cổ xóa sạch hình bóng đó như nào thì Ngọc lại càng nhớ rõ như in.
Thôi bỏ đi. Sao mà chả được.
Âm thanh cãi nhau đã không còn nữa, do mẹ phải đi làm rồi. Ông Năm cười hiền dịu, theo thói quen đi đến chỗ
Bảo Ngọc vẫn luôn thường xuyên núp trốn.
Ong diu Ngoc dung day, xoa dล่น co nhoc hoi tham:
"Không sao đâu, mẹ đi rồi. Dạo này con sống ổn chứ?"
"Con ổn ạ.
" Bảo Ngọc cười gượng trả lời.
"Con nhanh thay đồ đi nào. Lâu ba mới về đây, nên chút ba chở con đi ăn sáng rồi đến trường nha.
" Ông nhẹ giọng đề nghị.
Cô nhóc yếu ớt cong môi gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi Ngọc đã chỉnh trang lại mọi thứ, xách cặp lên vai. Chậm rãi bước chân đến cạnh ông Năm. Ông thấy con gái đi đến, liền mỉm cười quàng vai cô nhóc.
Cả hai người vừa đi vừa trò chuyện. Thật ra chỉ có ông Năm là nói chuyện, Ngọc thì vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, song lâu lâu vẫn mở miệng nói vài câu.
Đến quán phở quen thuộc, ba cô nhóc không hỏi con gái muốn ăn gì, theo thường lệ gọi hai phần phở tái.
Sao cũng được, phở tái cũng được, chỉ cần có ăn là được. Dù sao mình cũng có nếm được vị nó đâu.
Bảo Ngọc bị mất vị giác, nói đúng hơn là rồi loạn vị giác. Cô nhóc đã không còn nếm được mặn đẳng hay thậm chí là hương vị ngọt ngào từ lâu rồi. Cho nên việc ăn uống với cô cũng chỉ là việc phải làm để sống sót qua ngày.
Quả nhiên, nó vẫn nhạt đắng như mọi hôm.
.
.
Ông Năm nhìn cô con gái yên lặng ăn phở. Trong lòng ông càng thêm xót xa. Nếu không phải vợ ông không thích con bé thì ông cũng sẽ lập tức đưa con ra khỏi mẹ nó liền. Chỉ là, ông cũng là phận ở rể, làm gì có tiếng nói trong căn nhà ấy chứ.
Lâu lâu ông viện cớ nói với vợ là ông đi công tác xa. Công tác gì chứ, thật ra ông lén bắt xe đò đề đi thăm đứa con gái số khổ của mình.
Nhưng mà, kì này ông không lên đây chỉ đơn giản là thăm con. Hôm nay ông đến đây còn vì mục đích khác.
Im lặng một hồi lầu, ông Năm khẽ cất giọng:
"Ngọc này, ba kì này lên đây tính dẫn con về quê. Tuy ba không lo con được như mẹ, nhưng ít ra ba không có.
.
.
"
Nói đến đây, ông ngập ngừng.
Bảo Ngọc chầm chậm ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn ba. Về quê sao? Về với ba thì cô cũng chắc gì mà không giống như hiện tại chứ? Cô nhớ không lầm thì hiện tại ông đang sống ở nhà vợ mà.
Nhìn ba thật lâu, lúc này cô nhóc mới khàn giọng lên tiếng:
"Con ở đâu cũng như vậy thôi ba à. Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng chứ.
"
Cô nhóc thừa hiểu, mẹ kế cũng giống như mẹ, đều không thích nhóc.
Ông Năm run rẩy nắm lấy tay con gái, lắp bắp nói:
"Không, ở đó ít nhất còn có ba. Ba sẽ bảo vệ con.
"
Ba im di. Ding co noi nhung dieu hoang dudng do nua. Co ai dam ding ra bao ve con chu? A khong, van co. Chi
là.
.
.
Bảo Ngọc không nói lời nào, cúi đầu rút tay ra. Ông Năm giờ đã không còn kiềm được cảm xúc nữa. Đôi mắt của ồng lúc này chỉ còn ngọn lửa quyết tâm, phải đưa con bé về quê.
Hồi đó ông sống hoàn toàn phụ thuộc vào nhà vợ. Nhưng giờ đã khác rồi. Ông hiện tại cũng kiếm được cho mình một số tiền, đủ có thể đường hoàng dẫn con bé về đó.
Đứa con gái của ông từ nhỏ đã rất ngoan hiền. Không hiểu sao từ khi ông dứt áo ra đi, con bé càng thêm trầm mặc, ít nói. Có lẽ công lao chủ yếu đến từ người vợ cũ quý hóa của ông.
Ngọc ăn xong tô phở, cô nhóc xách cặp chuẩn bị đứng lên. Ba liền bắt lấy cổ tay cô, cứng rắn cất giọng:
"Ba không cần biết con có đồng ý hay không. Chút ba sẽ lên trường con xin chuyển trường.
"
"Cho dù vậy con cũng không đồng ý.
" Ngọc nhìn thẳng vào mắt ông nói.
Ở đâu chả như nhau? Cũng thành bao cát cho mọi người thôi mà. Ít ra ở đây cô nhóc còn có Trúc Vy bảo vệ.
Chẳng phải cô bạn đó đã nói như thế sao?
"Con ngoan, nghe lời ba lần này đi mà. Ba cũng muốn tốt cho con thôi" Ông dịu giọng lại.
Muốn tốt cho con? Thế sao hồi đó ông lại lạnh lùng từ mặt gia đình, theo người đàn bà kia thế? Đừng nói như thể ông là một người cha tốt chứ!
"Dù ba có làm gì thì con cũng không đi là không đi.
" Ngọc lạnh lùng hất tay ông, đi thẳng về nhà.
Ông Năm thở dài, nhìn bóng lưng gầy gọt của con gái. Hồi nhỏ dễ thương bao nhiêu thì bây giờ lại cứng đầu bấy nhiêu. Sống với bà kia có sướng gì đâu mà nhất quyết không chịu đi vậy? (
Nhưng mà ông sẽ làm mọi cách để đưa con bé về quê, chắc chắn.
Bảo Ngọc đạp xe đến trường. Trong lòng khó chịu vô cùng, chắc do ba nhất quyết đưa cô nhóc về quê sống.
Cô biết tính của ông, nhìn có vẻ nhu nhược là thế. Nhưng nếu đã quyết định làm gì rồi thì ông sẽ làm đến cùng.
Tuy vậy, cô cũng không cho ông thực hiện điều đó đầu.
Ngọc không hề hay biết rằng, nếu như ông Năm đến thăm cô sớm hơn hai tháng trước, thì cô sẽ gật đầu đồng ý ngay tức khắc và xem ông như là phao cứu sinh của mình.
Sống lâu trong cái khổ, khi có một bàn tay chìa ra và nói rằng sẽ giúp mình. Điều đầu tiên mà ai cũng sẽ làm là bắt vội đôi tay ấy, không cần biết người ấy có nói thật hay không. Chỉ cần giúp ta thoát được ải trước mặt là tốt rồi. Sau đó như thế nào thì tính tiếp.
Có lẽ là do có sự xuất hiện của nhóm bạn ba người kia nên Bảo Ngọc mới không muốn rời xa nơi này.
Chắc là vậy nhí?