Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Cập nhật: 26/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 535
Đánh giá:                      
Bách Hợp
     
     

Trúc Tuế ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau với góc tường tối nơi Tống Chân đang đứng, hai người đều tĩnh lặng.

Tống Chân ho nhẹ một cái, "Tôi không phải bạn nhỏ.

"

Trúc Tuế nhướng mày, không khỏi ngượng ngùng, "Đã nhìn ra.

"

Dừng một chút, như cũ không xác định nói, "Sinh viên?"

"...

.

.

.

.

Đi làm.

"

"À, vậy cô không quá hai mươi hai tuổi đi?"

Hoa Quốc ước định thành tục lệ, độ tuổi phân hóa là dưới hai mươi hai tuổi. Qua hai mươi hai, không phân hóa nữa, giới tính sẽ là Beta, căn bản chưa từng có sai lệch.

Đương nhiên Tống Chân nghe hiểu lời nói thâm ý của Trúc Tuế, trầm mặc giây lát, rũ mắt nói, "Đã qua.

"

"Có ý tứ.

"

Trúc Tuế suy tư, đem từ đầu đến chân Tống Chân đánh giá một lượt.

Tầm mắt trắng ra, nhưng không chứa đựng ý vị nào khác, hoàn toàn máy móc quét qua. Tống Chân không thể nói chuyện, chỉ cảm thấy tự nhiên người này lại mang theo cảm giác cao cao tại thượng. Bị nhìn như vậy một lần, đường đột là cảm giác đầu tiên, tiếp theo là khí thế bức người của đối phương.

Giống như, trời sinh đã ở vị trí trên cao.

Tống Chân bị nhìn, không dễ chịu.

Trúc Tuế hiểu ý, tự động thu hồi ánh mắt, không tới gần. Từ sau lưng người đàn ông nắm xuống, túm sau cổ, đem người xách lên, thuận tay ném hắn vào góc tường.

Một tiếng 'phịch' phát ra, Tống Chân cảm thấy đau hộ.

"Không cần lo lắng, hắn là A, quăng như vậy không có sao đâu.

"

Lại vỗ tay, Trúc Tuế thức thời lùi xa hơn một mét.

Tống Chân thấy vậy tự ý thức được, cô còn đang trong giai đoạn phân hoá.

.

.

.

.

.

Sau cổ đau dữ dội, đầu óc mơ hồ, thân thể mềm nhũn vô lực.

.

.

.

.

.

"Cô.

.

.

.

.

.

"

"Yên tâm, cấp bậc của tôi rất cao, việc đầu tiên cô cần lo lắng chính là.

.

.

.

.

.

" Nói xong, Trúc Tuế liếc mắt về phía cuối ngõ nhỏ.

Có lẽ bởi vì phân hoá, ngũ quan nhạy bén, Tống Chân đi tới nhìn không thấy cái gì, nhưng lỗ tai ít nhất có thể nghe được tiếng bước chân từ hai phía đang hướng chỗ các cô dồn dập chạy tới.

Cô gái rũ mi, "Cô phân hoá cấp bậc cũng rất cao, tôi không biết cô cảm thấy thế nào. Nhưng với tư cách của một người từng được huấn luyện chuyên nghiệp, tôi phải có trách nhiệm nói cho cô, sự phân hóa này có thể kéo tới ba con phố toàn là Alpha.

.

.

.

.

.

"

Trúc Tuế quay đầu lại, nghiêm mặt, "Đều ở hướng bên này.

"

Sắc mặt Tống Chân trắng bệch.

Người kia khẽ thở dài.

Ngay lúc đó, Tống Chân nhìn cô gái ngồi xổm người xuống, hoạt động chân, lại mở ra hai tay vỗ bả vai, xoay cổ, mặt cô ấy đanh lại, bẻ đốt ngón tay.

Chuẩn bị động tác chiến đấu xong, Trúc Tuế cởi áo khoác, tùy tiện ném cho Tống Chân.

Trên áo khoác có một loại mùi hương dễ ngửi, bắt được trong nháy mắt, làm Tống Chân có chút hoảng hốt.

"Trên áo có tin tức tố của tôi, cô khoác vào, tạm thời có thể che được.

"

Biểu tình của Trúc Tuế có phần uể oải, "Vốn định lập tức gọi điện thoại báo hiệp hội, bất quá.

.

.

.

.

.

Trước cô kiên trì một chút, đi ra khỏi ngõ nhỏ này, tôi giúp cô an bài.

"

"Ở phía trước kia, cô nhớ rõ.

.

.

.

.

.

"

Người kia bất ngờ vung chiêu, Tống Chân cả kinh bả vai co rụt lại, không biết từ chỗ nào chui ra một A nam, bị một quyền của cô ấy đá quỳ xuống.

Chân dài không chút lưu tình đem người dẫm bò trên mặt đất, Trúc Tuế lạnh giọng bổ sung ba từ.

"Theo sát tôi.

"

*

Trình Lang ngồi trên sô pha hồi lâu, đầu óc một mảnh hỗn loạn, không tìm ra manh mối.

Đối tượng yêu đương vụng trộm của cô, Đồng Hướng Lộ ngồi ở một đầu khác trên sô pha, thần sắc đắc ý, nhân cơ hội châm lửa.

"Đối tượng của chị phản ứng rất có ý tứ, trừ bỏ khi mới bắt đầu, lúc sau chị ta cũng không thèm liếc mắt nhìn em một cái.

.

.

.

.

.

"

Trình Lang mặc kệ cô ả thảo luận với cô về Tống Chân, ngậm chặt miệng không nói.

"Chị tính xử lý như thế nào đây, lúc trước trở về từ từ ly hôn, hiện tại đều đã như vậy.

.

.

.

.

. Chẳng lẽ muốn lập tức ly hôn?"

"Không có khả năng!

" Trình Lang há mồm phủ quyết.

Đồng Hướng Lộ nở nụ cười, "Còn nữa, một khu của viện nghiên cứu khoa học khoa Tuyến tố, năm đó thành lập hạng mục vì chuyên môn của chị, chỉ một thời gian chủ nhiệm khoa đã bổ nhiệm chị.

.

.

.

.

. À quên, làm gì có sự việc nào như vậy, nghĩ cũng biết do chị tự cấp vị trí cho chính mình.

.

.

.

.

"

Dừng một chút, Đồng Hướng Lộ nghiền ngẫm nói, "Nếu lúc này chị lộ ra vấn đề tác phong cá nhân, nói vậy.

.

.

.

.

. Không tốt cho việc lên chức đi?"

Đồng Hướng Lộ nói một hồi, tâm Trình Lang khắc sâu, đây cũng là nguyên nhân Trình Lang khi về nước không ly hôn.

Nhưng hiện tại.

.

.

.

.

.

Đoạn hôn nhân này chỉ sợ không thể giữ được.

Trình Lang đau đầu.

"Người ta bỏ đi, chị không đuổi theo, cũng không gọi điện thoại hỏi thăm một chút sao?" Ngại nháo đến không đủ lớn, dường như Đồng Hướng Lộ còn nói giỡn.

Trình Lang liếc nhìn cô ả một cái, đờ đẫn nói: "Tôi tưởng cô ấy yêu cầu bình tĩnh một chút. Tôi cũng đã đáp ứng yêu cầu.

"

Đồng Hướng Lộ nhún vai.

Hai người chưa kịp nói tiếp, di động Trình Lang rung lên, cầm lấy xem, Trình Lang thấy kỳ quái, "Là tin tức của viện nghiên cứu khoa học.

.

.

.

.

.

"

*

Ở phía trước Trúc Tuế ra tay với một anh bạn, Tống Chân đỡ tường an tĩnh theo ở phía sau.

Nhưng đi chưa được nửa đường, Trúc Tuế đột nhiên dừng bước, nhíu mày.

"Không đúng, quá nhiều!

"

Ấn ký lúc ban đầu cho Trúc Tuế cảm giác tính toán được, không nhiều như vậy.

Cứ tính là sẽ phân hoá thành Omega cấp A, cũng.

.

.

.

.

.

Nhận ra được điều gì, vẻ mặt Trúc Tuế nghiêm túc, quay đầu bước nhanh về hướng của Tống Chân.

Giai đoạn phân hoá, ý chí Tống Chân đã bị đốt cháy đến không tỉnh táo, tay Trúc Tuế chuẩn xác dừng ở sau cổ cô. Bị một Alpha chạm vào như vậy, Tống Chân đánh cái giật mình, tức khắc tỉnh táo không ít.

Tay kia của Trúc Tuế cọ qua tuyến thể của Tống Chân, cực nhanh liền thu về, Trúc Tuế không kịp nghe, cánh mũi khẽ động, chỉ cảm thấy trên da một trận điện giật kích thích, máu sôi lên.

.

.

.

.

.

Đây là.

.

.

.

.

.

Trúc Tuế nhẹ tê một tiếng, vội vàng đè chặt tay.

Kinh ngạc nói, "Không chừng cô là Omega cấp A!

"

Trên mũi Tống Chân đỏ bừng, gian nan nói, "Sao có thể?!

"

AO cấp bậc tối cao đều là S. Vài thập niên gần đây, Alpha cấp S vẫn còn nhiều, Omega cấp bậc cao lại rất hiếm. Kỷ lục Omega cấp S đã là chuyện xảy ra vài thập niên trước.

Thần sắc Trúc Tuế không giống nói đùa, trầm giọng, "Bởi vì chính tôi là Alpha cấp S, tin tức tố Omega từ cấp A đến D, khi huấn luyện tôi đều được ngửi qua. Xứng đôi với tôi chỉ có O cấp A, vừa rồi.

.

.

.

.

. Cô hiểu tôi đang nói cái gì chứ?"

Đương nhiên Tống Chân minh bạch.

Tin tức tố xứng đôi của AO đồng cấp độ, từ trước đến nay luôn cao. Nếu người trước mắt này thật sự đã ngửi qua tin tức tố Omega cấp A, mà chính cô ấy lại thật là Alpha cấp S.

.

.

.

.

.

Đúng lúc này, Alpha muốn Tống Chân tới càng lúc càng nhiều.

Alpha mất khống chế tới rất đông, người kia đánh không xuể.

.

.

.

.

.

Cô ấy vẫn luôn bảo hộ cô.

.

.

.

.

.

Cho nên loại sự việc này, cô ấy không cần thiết, cũng không có lý do gì để lừa cô!

Môi Tống Chân tái mét, một chốc so với gương mặt tràn đầy hồng nhuận, đối lập rõ ràng.

Trúc Tuế lấy di động ra, quyết định nhanh gọn, "Không được, nếu cô là cấp S, khẳng định tôi mang cô đi không nổi. Hiện tại, tôi liền gọi điện thoại báo cho hiệp hội để bọn họ lại đây, chúng ta không đi nữa, tôi ở xung quanh bảo hộ cô.

.

.

.

.

.

"

"Không được!

" Giọng Tống Chân khản đặc, thất thanh, "Không thể gọi điện báo cho hiệp hội!

"

Tống Chân kích động đến mức quên mất chính mình còn đang phân hoá, hướng tới di động, nhào sang chỗ Trúc Tuế.

Cũng may Trúc Tuế nhanh tay lẹ mắt, đồng thời đỡ lấy Tống Chân, giữ cho hai người bảo trì khoảng cách nhất định.

"Cô định làm gì!

" Trúc Tuế tức giận.

"Không được, không được.

.

.

.

.

.

" Tống Chân liên tục lắc đầu, "Không được gọi điện cho hiệp hội.

"

Nếu gọi điện thoại báo lên Hiệp Hội Bảo Vệ Omega, đến lúc đó bị sự việc làm kinh động, bọn họ sẽ mang theo một đoàn người tới, không có bất ngờ gì xảy ra thì đêm nay cô sẽ xuất hiện ở trên đầu đề tin tức, mang một thân phận mới như đã nói, Omega cấp S duy nhất!

"Cô có biết, cô đang nói cái gì hay không? Không gọi điện thoại cho hiệp hội, cô có biết vùng phụ cận có bao nhiêu Alpha bởi vì cô phân hoá mà mất khống chế không?! Thể lực của tôi chỉ có hữu hạn, một khi tôi không bảo vệ được cô, chẳng lẽ cô muốn bị nhiều Alpha mạnh mẽ đánh dấu à? Sau đó nhiều tin tức tố của A va chạm với nhau, cô muốn tuyến thể bị phá hủy sao?"

Vẻ mặt Trúc Tuế quả quyết.

Mỗi một câu theo như lời nói đều rất hợp tình, hợp lý.

Cô ấy là vì muốn tốt cho cô.

Tống Chân biết, nhưng.

.

.

.

.

.

Nhưng.

.

.

.

.

.

Ngón tay Tống Chân nắm ở trên cổ tay Trúc Tuế khẽ run run, ngập ngừng nói, "Không cần, không cần báo cáo hiệp hội.

.

.

.

.

.

"

"Tôi không có bối cảnh, không phải, không phải con cháu nhà gia đình có tiếng.

.

.

.

.

.

"

"Một khi đưa tin ra ngoài.

.

.

.

.

. Cầu xin cô, tôi không muốn trở thành công cụ sinh dục. Tôi, tôi còn có lý tưởng cần thực hiện.

"

Giọng nói kia đặc biệt thấp, phảng phất như biết làm khó người khác, lại rơi xuống, như bị buộc đến bờ vực tuyệt vọng, như bắt lấy cọng rơm cuối cùng cứu người chết đuối.

.

.

.

.

.

Tống Chân cúi đầu, lần nữa nhắc lại ba từ 'cầu xin cô', muốn Trúc Tuế không giao động, đó là điều không thể.

.

.

.

.

.

Bản thân là con cháu nhà gia thế, Trúc Tuế có thể lý giải lo âu của cô.

Tỷ suất sinh đẻ trên toàn cầu đều thấp, tám chín mươi phần trăm Beta không có phương pháp sinh con, mà thân thể O bởi vì tính chất đặc biệt ở phương diện này nên tốt hơn nhiều, O cấp B đều có năng lực sinh sản.

Nghiên cứu đã chứng minh, AO cấp bậc cao kết hợp, thì con cái cũng là AO cấp bậc cao.

Người thường phân hoá thành A, không khác nào đi lên đỉnh cao nhân sinh, nếu phân hoá thành O, tình huống liền phức tạp hơn.

Khẳng định sẽ bị A nhà quyền thế tranh đoạt. Điều đó có nghĩa, họ không thể tự làm chủ hôn nhân của chính mình. Thậm chí, có rất nhiều O trẻ tuổi bị cha mẹ bán đi để cầu vinh.

.

.

.

.

.

Tống Chân thuộc dạng đặc thù, cô phân hoá thành Omega cấp S đứng đầu.

.

.

.

.

Trúc Tuế có thể chắc chắn, nếu hôm nay hiệp hội bảo vệ biết, thì ngày mai một tá nhà quyền thế cũng đều sẽ biết đến sự tồn tại của Tống Chân.

Nơi xa lại truyền đến tiếng bước chân, Trúc Tuế khẽ thở dài lần nữa: "Độ xứng đôi của chúng ta quá cao. Tôi không có biện pháp bảo đảm được chính mình không mất kiểm soát.

"

Cô ấy cầm lấy di động bấm tìm dãy số, tâm của Tống Chân theo đó thẳng tắp đi xuống.

Đúng vậy, cô ấy không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô.

.

.

.

.

.

Trong phút chốc, nhấc máy điện thoại không phải giọng nữ máy móc bên hiệp hội, mà là giọng nam sang sảng, "Trúc nhị, chính cậu nhăn mặt bỏ về trước. Bây giờ còn mặt dày gọi thoại cho tôi làm gì?"

"Giúp tôi thuê phòng khách sạn, khách sạn chuyên dụng dành cho AO. Việc này để cho được tốt nhất, tôi không thể tự mình ra tay, muốn nhờ cậu đăng ký giúp một chút.

.

.

.

.

"

Khoảnh khắc Tống Chân ngẩng đầu.

Không đợi cô nghe rõ lời thoại của cô ấy, Trúc Tuế đã cúp điện thoại, dùng áo khoác của chính cô ấy, đem cô gắt gao bọc kín, lại che đi miệng với mũi của cô, tựa hồ là nửa ôm cô, ở bên tai cô thấp giọng nói, "Nhiều A như vậy, tôi chỉ là bất đắc dĩ, tôi muốn phóng tin tức tố áp chế, cô.

.

.

.

.

. nhẫn nhịn một chút.

"

Ôm lấy Tống Chân xụi lơ đi ra ngoài, Trúc Tuế lặp lại câu nói kia.

"Tôi không thể cam đoan sẽ tự kiểm soát được, cô đừng hối hận.

"

*

Một giờ sau, Trúc Tuế kiệt sức mang Tống Chân vào khách sạn, cấp tốc đem người ném lên giường. Trúc Tuế đẩy văng cửa, chạy vọt vào nhà vệ sinh, vặn nước ra, tạt thẳng vào mặt.

.

.

.

.

.

Đợi thân thể hoàn toàn hồi phục, thở đều, trở lại phòng, Trúc Tuế như cũ ngửi được vị ngọt thanh của Omega.

Trên giường Tống Chân ý thức mê man, duỗi tay muốn kéo áo khoác ra, nhưng không tài nào kéo được.

Vốn định nhìn liếc mắt một cái rồi thôi. Rốt cuộc tâm không ngoan, Trúc Tuế nhận lệnh nửa ôm lấy, nửa nâng eo người kia giúp cô ấy cởi áo khoác. Người kia lại không phối hợp luôn vặn vẹo, áo khoác mới vừa cởi xuống, thân người không biết như thế nào cũng trượt xuống theo, làm Trúc Tuế kinh ngạc phải dùng thêm lực đỡ. Thoáng chốc trôi đi, Tống Chân đã ôm chặt lấy Trúc Tuế.

.

.

.

.

.

Hương vị độc nhất thuộc về Omega ập vào mặt, Trúc Tuế ngửi được chính xác là hương cam quýt.

Trúc Tuế đưa tay muốn đẩy cô ấy ra, người trong lồng ngực lại đột nhiên ngẩng mặt.

Sợi tóc đen nhánh buông xuống, từ ngõ nhỏ đến phòng, giây phút này, Trúc Tuế mới chân chính thấy rõ diện mạo của cô ấy.

Trúc Tuế nín thở.

Mặt trái xoan, ngũ quan tinh tế, môi đỏ no đủ, đồng thời đem tới cảm giác cần được chăm sóc.

Nhất là một đôi mắt kia, con ngươi sáng ngời.

.

.

.

.

.

Ẩn chứa một tầng hơi nước nhàn nhạt, giống như cất giấu cả dải ngân hà lấp lánh trong đó.

.

.

.

.

.

Trúc Tuế ngắm đến ngẩn ra.

Người kia được một tấc lại muốn tiến một tấc, cánh môi hồng mềm mại cọ trên cằm cô, mùi rượu trộn lần mùi tin tức tố, nháy mắt thiêu hủy lý trí Trúc Tuế.

.

.

.

.

.

Thanh âm người kia mềm mại, còn đối với cô cười, "Cô thơm quá đi.

.

.

.

.

.

"

Hai khuôn mặt cơ hồ muốn dán lại với nhau, đuôi mắt Tống Chân có nốt ruồi nhỏ, Trúc Tuế đều nhìn ra được.

Trúc Tuế bóp chặt cằm Tống Chân, kéo ra khoảng cách nho nhỏ, giọng nói Trúc Tuế khàn khàn, "Cô biết cô đang nói cái gì không?"

"Tôi nói, cô thơm quá, mùi hương mà tôi muốn nếm thử.

.

.

.

.

.

"

Khi nói, môi cô nàng hơi tách ra, Trúc Tuế có thể nhìn thấy trong đó cất giấu một chiếc lưỡi hồng phấn, ướt dầm dề.

.

.

.

.

.

Lý trí trong đầu đứt đoạn.

.

.

.

.

.

Không đợi cô nàng lại gần, Trúc Tuế chủ động nắm chặt cằm đối phương, hôn xuống, mút lấy đầu lưỡi của cô ấy.

.

.

.

.

.