Ba một cái, trên mặt Kiều Mỹ Linh gần như lập tức liền hiện ra một dấu bàn tay sưng đỏ.
Thẩm Như Ý cùng Thẩm Quế vừa vào sân thấy chính là cảnh tượng này.
Mà ngay sau đó ba Thẩm lại còn hung hăng đánh lên trán Kiều Mỹ Linh mấy cái, vừa đánh vừa mắng, tiếng mắng khó nghe lọt vào tai.
“Mẹ!
”
Hai chị em bọn họ lập tức xông lên trước, kéo Kiều Mỹ Linh ra, mới giúp bà ấy thoát khỏi cái tát tiếp theo của ba Thẩm.
"Ợ —— bọn mày làm gì đấy. . . Bọn bồi tiền hóa*, đều là bồi tiền hóa!
" (*Món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con gái. Vì thời xưa gả chồng cho con gái, lại phải cho con một món tiền hồi môn.
)
Ba Thẩm miệng nói hàm hồ không rõ, lắc lư xông lại, Thẩm Như Ý ở bên cạnh, nhìn thấy ông ta quơ bàn tay!
“Như Ý!
”
Kiều Mỹ Linh bị ba Thẩm tát một cái vốn đã choáng váng hoa mắt căn bản không phản ứng kịp, nhưng mắt thấy con gái của mình sắp bị đánh, liền vùng vẫy nhào tới ——
Bịch một tiếng, ba Thẩm bị nhào tới rất chuẩn xác, ông ta bị đè lên, nhất thời đầu óc không kịp quay lại.
Nhưng vừa nhìn thấy là Kiều Mỹ Linh đè lên mình, ông ta đã tỉnh táo hẳn, giận dữ, “Bây giờ cô còn dám ra tay với tôi? ! Cô chán sống rồi hả? Xem tôi có đánh chết cô hay không!
"
Ông ta đẩy Kiều Mỹ Linh đứng dậy, mắt thấy bạt tay biến thành quả đấm, sắp rơi lên trên người Kiều Mỹ Linh ——
“Ba! Ba làm gì vậy!
”
Một bàn tay to lớn vững vàng ngăn quả đấm của ba Thẩm lại.
Là Thẩm Thụ chẳng biết đã trở lại từ lúc nào.
Anh ấy cắn răng gằn từng chữ: “Ba, ba lại uống rượu? ! Lần trước cũng. . .
”
Ba Thẩm lắc lư đầu, “Mày có thể quản được ông đây sao? Tao sẵn lòng uống rượu! Thì thế nào!
"
Ông ta vừa nói vừa vung một quyền tới, lần này trực tiếp nện ở trước ngực Thẩm Thụ. Anh ấy không tránh cũng không chặn, thật giống như cảm thấy như vậy thì có thể làm lửa giận của ba Thẩm lắng xuống.
“Làm gì đấy làm gì đấy?”
Trong sân vừa đánh nhau vừa cãi nhau, huyên náo bà cụ Thẩm tới nhìn, vừa nhìn một cái đã nhìn thấy ba Thẩm đang đánh cháu trai lớn của mình.
Cái này sao có thể được?
Nếu là đánh con gái đánh vợ, thì bà cụ thấy sao cũng được, nhưng con trai thì không giống vậy, sao có thể đánh con trai chứ?
“Thẳng cả, mau mau dừng tay! Vừa uống rượu hả? . . . Thằng hai kêu con uống rượu là uống, nó bảo con ăn cứt con cũng ăn hả? Đừng vừa có chuyện liền đẩy lên trên người người khác!
”
Ba Thẩm biết điều rút tay về, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm.
“Thì thì thầm thầm cái gì? Mẹ con nói chuyện cũng không có tác dụng gì đúng không?”
“Mẹ, không phải, con không có ý này. . . Con vẫn nên ra cửa cho thoải mái!
”
“Ai, trời cũng đã tối rồi còn đi ra bên ngoài, chờ —— đi nhanh vậy, lớn rồi, không để cho người ta yên tâm.
”
Bà cụ Thẩm than thở, vừa quay đầu nhìn thấy Thẩm Thụ, vội vàng ân cần hỏi han, “Thụ, không sao chứ?”
Thẩm Thụ lắc đầu, ánh mắt quan tâm vẫn luôn đặt lên trên người Kiều Mỹ Linh sắc mặt tái nhợt.
Ngay cả liếc mắt bà cụ cũng không thèm cho bà ấy, thấy cháu trai lớn không sao, quay đầu bước đi, thật sự coi Kiều Mỹ Linh thành không khí.
[Bà cụ thật là lòng dạ độc ác]
Thẩm Như Ý không lên tiếng, trong lòng thầm mắng ba Thẩm đồng thời mắng thêm cả bà cụ Thẩm.
Kiều Mỹ Linh mặt càng trắng hơn, ánh mắt lơ đãng.
Trong lòng Thẩm Quế động một cái, chẳng lẽ mẹ cũng nghe được. . .
Cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía anh cả, nhận được ánh mắt nghi ngờ của đối phương, trong lòng thật gần như có thể xác định.
“Mọi người ngây ra làm gì? Không phải nên mau chóng bôi thuốc cho mẹ sao?”
Thẩm Như Ý vừa nói xong, mọi người mới động đậy.
Kiều Mỹ Linh được bọn nhỏ vây quanh đưa vào trong phòng, nhưng vẫn cười gượng nói: “Không có sao, chỉ là một cái tát mà thôi.
”
Thẩm Như Ý đau lòng. Làm sao có thể không sao được? Mặt của bà ấy không chỉ sưng đỏ, mà bây giờ đã tím bầm rướm máu.
Thẩm Quế thoa thuốc cho Kiều Mỹ Linh, Thẩm Thụ yên lặng đứng ở cửa, Thẩm Như Ý do dự một hồi lâu, rốt cục mới mở miệng:
“Mẹ. . . Đây không phải là lần thứ nhất đúng không?”
“Dĩ nhiên không phải. Bình thường ba không uống rượu, nhưng cứ uống rượu một cái là sẽ nổi điên, muốn đánh người. . .
”
Thẩm Quế chưa nói xong, Thẩm Như Ý cũng biết ba Thẩm đánh ai, đơn giản chính là vợ và con, những người khác của nhà họ Thẩm ông ta cũng không dám động.
“Mẹ, sau này mà còn loại chuyện như này, trước tiên mẹ phải hô to, kêu lên để cho chúng con nghe thấy. Không nên để mặc cho ông ta đánh mẹ, không cần phải nhịn.
”
Thẩm Quế nhìn cô một cái, “Như Ý nói đúng. Mẹ, con đã sớm muốn nói với mẹ, không nên chuyện gì cũng đều nghe ba.
”
Thẩm Thụ ngẩng đầu nhìn lại, hơi không vui nói: “Ba là lão hồ đồ.
”
Kiều Mỹ Linh sửng sốt một chút, “Sao con —— "
“Anh cả nói có gì không đúng sao? Ba tán thành chuyện cưới xin của chị hai như vậy, ông ta không hồ đồ ai hồ đồ?”
Kiều Mỹ Linh không nói, cúi đầu xuống.
*
Mọi người cũng trở về phòng mình, ba Thẩm vẫn chưa trở lại. Nhưng trong cái nhà này trừ bà cụ Thẩm cuống cuồng, thì những người khác phần lớn chỉ mong ông ta không trở lại.
“Ôi chao, đã nói không nên đi ra ngoài rồi, tối mù tối mịt. Xem xem, giờ này người vẫn còn chưa trở lại!
”
Bà cụ Thẩm ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi lâu, vẫn không nhìn thấy bóng dáng ba Thẩm đâu, đã bắt đầu lo lắng có phải ông ta cả ngã vào trong cái rãnh nào hay không.
“Cút ra đây, ba của bọn mày chưa về nhà còn không biết ngại mà ngủ sao?”
Bà cụ quay đầu nhìn về trong phòng rống to, Thẩm Như Ý cùng Thẩm Quế đi ra.
Thẩm Như Ý lại không lo lắng gì, không nói cô vốn là chán ghét người ba này, chỉ là trong nguyên tác ông ta cũng không chết sớm như vậy, dẫu sao gieo họa để lại ngàn năm ——
“Nơi này là nhà họ Thẩm sao?”
Ở cửa xuất hiện một cao một thấp, người thấp chính là ba Thẩm, người đứng cao hơn. . .
Lúc trước Cố Hứa Thiến đi theo Thẩm Thụ trở lại lại bị ba Thẩm dọa sợ không dám trở về nhà vội thò đầu, “Anh? Sao anh lại tới?”
Nụ cười trên mặt Cố Hứa Ngôn không thay đổi, nhưng cánh tay rất là ghét bỏ hất một cái, thả lỏng ba Thẩm vẫn đang nắm hờ cổ áo ra, “Ông ta suýt chút thì rơi xuống sông, tôi cứu được.
”
Ba Thẩm đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, lẩm bẩm: “Người trong thành phố? . . . Cậu ta trộm đồ của tôi! Vừa rồi thừa dịp tôi không chú ý bèn trộm đồ của tôi! Cậu mau trả tiền cho tôi!
”