Chương 1 - Vậy Ông Phải Bồi Thường Rồi
Chương 2 - Nhưng Tôi Có Bệnh
Chương 3 - Nào, Gọi Một Tiếng Anh Trai
Chương 4 - Không Phải Muốn Cùng Anh Trai Về Nhà Sao?
Chương 5 - Chị, Em Cho Chị Anh Trai Của Em
Chương 6 - Anh Trai Yêu Đương Nhất Định Rất Nhanh Đúng Không?
Chương 7 - Anh Trai Bây Giờ Giỏi Thật
Chương 8 - Không Hi Vọng Em Làm Chuyện Tốt
Chương 9 - Bùi Doãn Ca Quan Trọng, Hay Là Em Quan Trọng?!
Chương 10 - Đến Lượt Bà Giương Oai?
Chương 11 - Bà Chỉ Là Một Người Hầu, Cũng Dám Mở Miệng Nói Em Gái Tôi Là Kẻ Điên?
Chương 12 - Ở Cạnh Anh Ba Được Không?
Chương 13 - Sao Có Thể Cùng Cô Ta Tranh Sủng
Chương 14 - Cháu Có Bạn Trai
Chương 15 - Chồng Cháu Lớn Lên Thật Là Đẹp Mắt
Chương 16 - Ngồi Xuống Bên Cạnh Vợ Cháu Đi
Chương 17 - Cô Xác Định Có Thể Theo Kịp Tiến Độ?
Chương 18 - Anh Ba Con Thương Con Nhất
Chương 19 - Người Thích Đứng Chịu Đòn
Chương 20 - Hắc Lĩnh Chi Hoa
Chương 21 - Không Liên Quan Đến Cậu
Chương 22 - Người Mới Tới, Tôi Cảm Thấy Tôi Phải Dạy Cô Một Chút Quy Củ
Chương 23 - Bạn Học Ngại Quá, Hôm Nay Hơi Nóng
Chương 24 - Thầy Đừng Hung Dữ Với Em
Chương 25 - Độ Gia, Giúp Mình Chăm Sóc Đứa Trẻ, Thế Nào?
Chương 26 - Ông Chủ Nơi Làm Thêm
Chương 27 - Người Chưa Đến Đủ, Ăn Cái Gì Cơm?
Chương 28 - Ca Nhi Không Phải Em Gái Con Sao?
Chương 29 - Em Gái Tớ Hình Như Đi Vào
Chương 30 - Cô Có Thể Giúp Tôi Không?
Chương 31 - Có Giống Hương Trên Mộ Của Các Anh Không?
Chương 32 - Độ Gia Bảo Các Ngài Trở Về Phòng
Chương 33 - Ai Cho Phép Em Đến Đây, Cô Gái Nhỏ?
Chương 34 - Anh Trai Cho Em Một Cái Kiến Nghị
Chương 35 - Cảm Giác An Ổn
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Tên Mập Chết Tiệt, Dám Lo Chuyện Bao Đồng Đúng Không??
Chương 38 - Hôm Nay Một Cái Cũng Không Thể Thiếu
Chương 39 - Biết Rác Rưởi Có Kết Cục Gì Không?
Chương 40 - Tính Tình Cậu Thật Tốt
Chương 41 - Chim Sơn Ca Nhỏ Của Anh Trai
Chương 42 - Tần Phu Nhân, Tự Trọng
Chương 43 - Anh Ba Đưa Em Về
Chương 44 - Em Không Nói Dối
Chương 45 - Có Thể Là Học Sinh Trường Chúng Ta Không?
Chương 46 - Cậu Và Anh Trai Cãi Nhau Sao?
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Tôi Thích Vô Cùng
Chương 49 - Ngài Xem Tôi Giống Như Là Đèn Cạn Dầu Sao?
Chương 50 - Nai Con Chạy Loạn
Chương 51 - Đúng Thật Là Đến Đâm Xảy Ra Chuyện
Chương 52 - Đại Lão Làm Hắn Tắm Rửa Đi Ngủ
Chương 53 - Lãng Ca Anh Còn Có Muội Muội Khác?
Chương 54 - Đem Ca Nhi Đương Công Chúa Sủng
Chương 55 - Cậu Muốn Nói Điểm Người Khác Không Biết A
Chương 56 - Thủ Đoạn? Ngươi Cũng Xứng A?
Chương 57 - Đi Học Gọi Điện Thoại Cho Ca Ca A?
Chương 58 - Bất Công Đến Mức Tận Cùng
Chương 59 - Con Ba Cái Ca Ca Dưỡng Con
Chương 60 - Ca Nhi, Con Mua Cái Gì Cấp Ông Nội?
Chương 61 - Ông Nội Quá Thích Ấy Chứ!
Chương 62 - Duẫn Duẫn, Nhũ Danh Của Em À?
Chương 63 - Thời Độ Ca Ca
Chương 64 - Xem Mặt Mũi Kiều Kiều
Chương 65 - Chương 65: Con Cũng Sẽ Kéo Ông Trở Về
Chương 1 - Vậy Ông Phải Bồi Thường Rồi
Chương 2 - Nhưng Tôi Có Bệnh
Chương 3 - Nào, Gọi Một Tiếng Anh Trai
Chương 4 - Không Phải Muốn Cùng Anh Trai Về Nhà Sao?
Chương 5 - Chị, Em Cho Chị Anh Trai Của Em
Chương 6 - Anh Trai Yêu Đương Nhất Định Rất Nhanh Đúng Không?
Chương 7 - Anh Trai Bây Giờ Giỏi Thật
Chương 8 - Không Hi Vọng Em Làm Chuyện Tốt
Chương 9 - Bùi Doãn Ca Quan Trọng, Hay Là Em Quan Trọng?!
Chương 10 - Đến Lượt Bà Giương Oai?
Chương 11 - Bà Chỉ Là Một Người Hầu, Cũng Dám Mở Miệng Nói Em Gái Tôi Là Kẻ Điên?
Chương 12 - Ở Cạnh Anh Ba Được Không?
Chương 13 - Sao Có Thể Cùng Cô Ta Tranh Sủng
Chương 14 - Cháu Có Bạn Trai
Chương 15 - Chồng Cháu Lớn Lên Thật Là Đẹp Mắt
Chương 16 - Ngồi Xuống Bên Cạnh Vợ Cháu Đi
Chương 17 - Cô Xác Định Có Thể Theo Kịp Tiến Độ?
Chương 18 - Anh Ba Con Thương Con Nhất
Chương 19 - Người Thích Đứng Chịu Đòn
Chương 20 - Hắc Lĩnh Chi Hoa
Chương 21 - Không Liên Quan Đến Cậu
Chương 22 - Người Mới Tới, Tôi Cảm Thấy Tôi Phải Dạy Cô Một Chút Quy Củ
Chương 23 - Bạn Học Ngại Quá, Hôm Nay Hơi Nóng
Chương 24 - Thầy Đừng Hung Dữ Với Em
Chương 25 - Độ Gia, Giúp Mình Chăm Sóc Đứa Trẻ, Thế Nào?
Chương 26 - Ông Chủ Nơi Làm Thêm
Chương 27 - Người Chưa Đến Đủ, Ăn Cái Gì Cơm?
Chương 28 - Ca Nhi Không Phải Em Gái Con Sao?
Chương 29 - Em Gái Tớ Hình Như Đi Vào
Chương 30 - Cô Có Thể Giúp Tôi Không?
Chương 31 - Có Giống Hương Trên Mộ Của Các Anh Không?
Chương 32 - Độ Gia Bảo Các Ngài Trở Về Phòng
Chương 33 - Ai Cho Phép Em Đến Đây, Cô Gái Nhỏ?
Chương 34 - Anh Trai Cho Em Một Cái Kiến Nghị
Chương 35 - Cảm Giác An Ổn
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Tên Mập Chết Tiệt, Dám Lo Chuyện Bao Đồng Đúng Không??
Chương 38 - Hôm Nay Một Cái Cũng Không Thể Thiếu
Chương 39 - Biết Rác Rưởi Có Kết Cục Gì Không?
Chương 40 - Tính Tình Cậu Thật Tốt
Chương 41 - Chim Sơn Ca Nhỏ Của Anh Trai
Chương 42 - Tần Phu Nhân, Tự Trọng
Chương 43 - Anh Ba Đưa Em Về
Chương 44 - Em Không Nói Dối
Chương 45 - Có Thể Là Học Sinh Trường Chúng Ta Không?
Chương 46 - Cậu Và Anh Trai Cãi Nhau Sao?
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Tôi Thích Vô Cùng
Chương 49 - Ngài Xem Tôi Giống Như Là Đèn Cạn Dầu Sao?
Chương 50 - Nai Con Chạy Loạn
Chương 51 - Đúng Thật Là Đến Đâm Xảy Ra Chuyện
Chương 52 - Đại Lão Làm Hắn Tắm Rửa Đi Ngủ
Chương 53 - Lãng Ca Anh Còn Có Muội Muội Khác?
Chương 54 - Đem Ca Nhi Đương Công Chúa Sủng
Chương 55 - Cậu Muốn Nói Điểm Người Khác Không Biết A
Chương 56 - Thủ Đoạn? Ngươi Cũng Xứng A?
Chương 57 - Đi Học Gọi Điện Thoại Cho Ca Ca A?
Chương 58 - Bất Công Đến Mức Tận Cùng
Chương 59 - Con Ba Cái Ca Ca Dưỡng Con
Chương 60 - Ca Nhi, Con Mua Cái Gì Cấp Ông Nội?
Chương 61 - Ông Nội Quá Thích Ấy Chứ!
Chương 62 - Duẫn Duẫn, Nhũ Danh Của Em À?
Chương 63 - Thời Độ Ca Ca
Chương 64 - Xem Mặt Mũi Kiều Kiều
Chương 65 - Chương 65: Con Cũng Sẽ Kéo Ông Trở Về
Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by Freya
Anh rũ con ngươi thanh lãnh xuống, ánh mắt không chút để ý dừng ở trên người Bùi Doãn Ca.
Nhất thời cũng nghĩ không thông suốt, vì sao đem cô mang về nhà.
Lúc mới gặp, chỉ cảm thấy đây là con mèo sữa nhỏ đáng thương. Giả vờ ngoan lại thích cào người.
Thú vị là thú vị, nhưng cũng không muốn có bất kỳ ngụ ý nào.
Mà từ lúc xử lý xong người họ Lăng kia, suy nghĩ không biết thay đổi từ khi nào.
Cô gái nhỏ này lớn lên quá mức xinh đẹp, nhà Tần Ngộ nếu quản không được, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác dạy hư.
Hoắc Thời Độ đè nén u ám trong đáy mắt, khóe môi nhếch lên.
Không bận tâm.
Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ gương mặt cô, "Ngủ ngon, Doãn Doãn.
"
...
.
.
.
.
Trong quán bar.
Tần Lãng còn đang tìm người, trong lòng sốt ruột bất an.
Lúc này Tần ngộ gọi điện thoại đến.
"Thế nào? Bạn của anh liên hệ rồi??" Tần Lãng gấp không chờ nổi hỏi.
"Đã bị hắn mang đi.
"
Tần Ngộ bổ sung nói, "Người lần trước nói với em.
"
"Hắn ở đâu?" Tần Lãng lập tức nói.
"Phỏng chừng là mới vừa đi.
.
.
.
.
.
"
Tần Ngộ còn chưa nói xong, Tần Lãng liền nắm chặt di động chạy ra quán bar.
"Tần tiên sinh? Ngài đi đâu??"
Tần Lãng nghe thấy giọng nói phía sau, cũng không quay đầu lại, chạy như điên ra ngoài quán bar.
Thẳng đến khi thấy một chiếc Lincoln nối dài lái đi, lúc này ánh mắt mới nhẹ động.
Mái tóc bạch kim ngắn kiêu ngạo thường ngày của nam sinh bị ướt nhẹp, có chút chật vật dán ở trên mặt, nước mưa theo gương mặt chảy xuống.
Hốc mắt hơi hơi đỏ nhìn chằm chằm nơi đã không còn bóng dáng của xe.
Nắm tay nắm chặt.
Trong lòng trống trải mà lại buồn đau.
.
.
.
.
.
.
Tới nơi.
Cửa xe mở ra, ấm áp bên trong bị hơi nước lạnh lẽo ăn mòn.
Bùi Doãn Ca lúc này mới tỉnh lại.
Cô xoa đôi mắt, qua một lát mới phản ứng lại.
Vừa rồi cô ngủ rồi??
"Dậy rồi?"
Hoắc Thời Độ không nghĩ đến Bùi Doãn Ca sẽ tỉnh nhanh như vậy.
Nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ, hẳn là vài ngày rồi chưa ngủ.
"Ừ.
"
Bùi Doãn Ca chưa kịp tổ chức lại ngôn ngữ, liền không cần nghĩ ngợi hỏi, "Anh trai ngủ một mình à?"
Hỏi xong, Bùi Doãn Ca liền đột nhiên cảm thấy, lời này của mình hỏi đến rất lưu manh.
Nhưng cảm giác an ổn đối với Bùi Doãn Ca mà nối, rất có lực dụ dỗ.
Giờ phút này, Hoắc Thời Độ cũng không nghĩ tới, cô gái nhỏ này có thể trực tiếp như vậy.
Ánh mắt anh sâu và hẹp, xẹt qua một tia bỡn cợt, âm cuối lười nhác lại kéo dài.
"Doãn Doãn, em cũng là người trưởng thành rồi, phải khống chế với anh trai.
"
".
.
.
.
.
.
"
Sau khi vào biệt thự của Hoắc Thời Độ, Bùi Doãn Ca mới phát hiện, nơi này so với Tần gia không chỉ lớn gấp đôi.
Nhưng phong cách giản lược lịch sự tao nhã, từ mặt tiền của bức tường, đến không gian bố cục đều làm người ta thoải mái.
"Nhị.
.
.
.
.
. Arras đâu?"
Bùi Doãn Ca hỏi xong, mới phát hiện Hoắc Thời Độ đang gọi điện thoại.
"Cùng Tiểu Mặc ở nhà cũ.
"
Hoắc Thời Độ nói xong, phân phó với người bên kia điện thoại, "Làm chút canh tỉnh rượu đưa tới.
"
Sau khi tắt điện thoại.
Anh nhìn về phía Bùi Doãn Ca, "Uống xong canh giải rượu ngủ tiếp, lần sau không cho phép đi quán bar.
"
"Được.
"
Bùi Doãn Ca thất thần đáp lời, trong lòng lại cân nhắc, nên làm thế nào mới có thể ở bên cạnh Hoắc Thời Độ lâu thêm một chút.
Vừa rồi ở trên xe, có thể nói là mười mấy năm qua, lần đầu có cảm giác an ổn.
Mà tất cả đều là bởi vì, người đàn ông trước mặt này.
Không lâu sau.
Hầu gái lớn tuổi đưa canh giải rượu tiến vào đại sảnh, nhìn thấy Bùi Doãn Ca, biểu tình kinh ngạc.
"Dì, đây là chuẩn bị cho cháu à?"
Bùi Doãn Ca ngồi ở trên sô pha, nâng má nhìn bà, đôi mắt cong cong.
"Đúng vậy"
Hầu gái phản ứng lại, vội vàng đem canh giải rượu đưa cho Bùi Doãn Ca, "Canh giải rượu này hương vị không tồi, tiểu thư uống nhiều chút.
"