Chương 1 - Vậy Ông Phải Bồi Thường Rồi
Chương 2 - Nhưng Tôi Có Bệnh
Chương 3 - Nào, Gọi Một Tiếng Anh Trai
Chương 4 - Không Phải Muốn Cùng Anh Trai Về Nhà Sao?
Chương 5 - Chị, Em Cho Chị Anh Trai Của Em
Chương 6 - Anh Trai Yêu Đương Nhất Định Rất Nhanh Đúng Không?
Chương 7 - Anh Trai Bây Giờ Giỏi Thật
Chương 8 - Không Hi Vọng Em Làm Chuyện Tốt
Chương 9 - Bùi Doãn Ca Quan Trọng, Hay Là Em Quan Trọng?!
Chương 10 - Đến Lượt Bà Giương Oai?
Chương 11 - Bà Chỉ Là Một Người Hầu, Cũng Dám Mở Miệng Nói Em Gái Tôi Là Kẻ Điên?
Chương 12 - Ở Cạnh Anh Ba Được Không?
Chương 13 - Sao Có Thể Cùng Cô Ta Tranh Sủng
Chương 14 - Cháu Có Bạn Trai
Chương 15 - Chồng Cháu Lớn Lên Thật Là Đẹp Mắt
Chương 16 - Ngồi Xuống Bên Cạnh Vợ Cháu Đi
Chương 17 - Cô Xác Định Có Thể Theo Kịp Tiến Độ?
Chương 18 - Anh Ba Con Thương Con Nhất
Chương 19 - Người Thích Đứng Chịu Đòn
Chương 20 - Hắc Lĩnh Chi Hoa
Chương 21 - Không Liên Quan Đến Cậu
Chương 22 - Người Mới Tới, Tôi Cảm Thấy Tôi Phải Dạy Cô Một Chút Quy Củ
Chương 23 - Bạn Học Ngại Quá, Hôm Nay Hơi Nóng
Chương 24 - Thầy Đừng Hung Dữ Với Em
Chương 25 - Độ Gia, Giúp Mình Chăm Sóc Đứa Trẻ, Thế Nào?
Chương 26 - Ông Chủ Nơi Làm Thêm
Chương 27 - Người Chưa Đến Đủ, Ăn Cái Gì Cơm?
Chương 28 - Ca Nhi Không Phải Em Gái Con Sao?
Chương 29 - Em Gái Tớ Hình Như Đi Vào
Chương 30 - Cô Có Thể Giúp Tôi Không?
Chương 31 - Có Giống Hương Trên Mộ Của Các Anh Không?
Chương 32 - Độ Gia Bảo Các Ngài Trở Về Phòng
Chương 33 - Ai Cho Phép Em Đến Đây, Cô Gái Nhỏ?
Chương 34 - Anh Trai Cho Em Một Cái Kiến Nghị
Chương 35 - Cảm Giác An Ổn
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Tên Mập Chết Tiệt, Dám Lo Chuyện Bao Đồng Đúng Không??
Chương 38 - Hôm Nay Một Cái Cũng Không Thể Thiếu
Chương 39 - Biết Rác Rưởi Có Kết Cục Gì Không?
Chương 40 - Tính Tình Cậu Thật Tốt
Chương 41 - Chim Sơn Ca Nhỏ Của Anh Trai
Chương 42 - Tần Phu Nhân, Tự Trọng
Chương 43 - Anh Ba Đưa Em Về
Chương 44 - Em Không Nói Dối
Chương 45 - Có Thể Là Học Sinh Trường Chúng Ta Không?
Chương 46 - Cậu Và Anh Trai Cãi Nhau Sao?
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Tôi Thích Vô Cùng
Chương 49 - Ngài Xem Tôi Giống Như Là Đèn Cạn Dầu Sao?
Chương 50 - Nai Con Chạy Loạn
Chương 51 - Đúng Thật Là Đến Đâm Xảy Ra Chuyện
Chương 52 - Đại Lão Làm Hắn Tắm Rửa Đi Ngủ
Chương 53 - Lãng Ca Anh Còn Có Muội Muội Khác?
Chương 54 - Đem Ca Nhi Đương Công Chúa Sủng
Chương 55 - Cậu Muốn Nói Điểm Người Khác Không Biết A
Chương 56 - Thủ Đoạn? Ngươi Cũng Xứng A?
Chương 57 - Đi Học Gọi Điện Thoại Cho Ca Ca A?
Chương 58 - Bất Công Đến Mức Tận Cùng
Chương 59 - Con Ba Cái Ca Ca Dưỡng Con
Chương 60 - Ca Nhi, Con Mua Cái Gì Cấp Ông Nội?
Chương 61 - Ông Nội Quá Thích Ấy Chứ!
Chương 62 - Duẫn Duẫn, Nhũ Danh Của Em À?
Chương 63 - Thời Độ Ca Ca
Chương 64 - Xem Mặt Mũi Kiều Kiều
Chương 65 - Chương 65: Con Cũng Sẽ Kéo Ông Trở Về
Chương 1 - Vậy Ông Phải Bồi Thường Rồi
Chương 2 - Nhưng Tôi Có Bệnh
Chương 3 - Nào, Gọi Một Tiếng Anh Trai
Chương 4 - Không Phải Muốn Cùng Anh Trai Về Nhà Sao?
Chương 5 - Chị, Em Cho Chị Anh Trai Của Em
Chương 6 - Anh Trai Yêu Đương Nhất Định Rất Nhanh Đúng Không?
Chương 7 - Anh Trai Bây Giờ Giỏi Thật
Chương 8 - Không Hi Vọng Em Làm Chuyện Tốt
Chương 9 - Bùi Doãn Ca Quan Trọng, Hay Là Em Quan Trọng?!
Chương 10 - Đến Lượt Bà Giương Oai?
Chương 11 - Bà Chỉ Là Một Người Hầu, Cũng Dám Mở Miệng Nói Em Gái Tôi Là Kẻ Điên?
Chương 12 - Ở Cạnh Anh Ba Được Không?
Chương 13 - Sao Có Thể Cùng Cô Ta Tranh Sủng
Chương 14 - Cháu Có Bạn Trai
Chương 15 - Chồng Cháu Lớn Lên Thật Là Đẹp Mắt
Chương 16 - Ngồi Xuống Bên Cạnh Vợ Cháu Đi
Chương 17 - Cô Xác Định Có Thể Theo Kịp Tiến Độ?
Chương 18 - Anh Ba Con Thương Con Nhất
Chương 19 - Người Thích Đứng Chịu Đòn
Chương 20 - Hắc Lĩnh Chi Hoa
Chương 21 - Không Liên Quan Đến Cậu
Chương 22 - Người Mới Tới, Tôi Cảm Thấy Tôi Phải Dạy Cô Một Chút Quy Củ
Chương 23 - Bạn Học Ngại Quá, Hôm Nay Hơi Nóng
Chương 24 - Thầy Đừng Hung Dữ Với Em
Chương 25 - Độ Gia, Giúp Mình Chăm Sóc Đứa Trẻ, Thế Nào?
Chương 26 - Ông Chủ Nơi Làm Thêm
Chương 27 - Người Chưa Đến Đủ, Ăn Cái Gì Cơm?
Chương 28 - Ca Nhi Không Phải Em Gái Con Sao?
Chương 29 - Em Gái Tớ Hình Như Đi Vào
Chương 30 - Cô Có Thể Giúp Tôi Không?
Chương 31 - Có Giống Hương Trên Mộ Của Các Anh Không?
Chương 32 - Độ Gia Bảo Các Ngài Trở Về Phòng
Chương 33 - Ai Cho Phép Em Đến Đây, Cô Gái Nhỏ?
Chương 34 - Anh Trai Cho Em Một Cái Kiến Nghị
Chương 35 - Cảm Giác An Ổn
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Tên Mập Chết Tiệt, Dám Lo Chuyện Bao Đồng Đúng Không??
Chương 38 - Hôm Nay Một Cái Cũng Không Thể Thiếu
Chương 39 - Biết Rác Rưởi Có Kết Cục Gì Không?
Chương 40 - Tính Tình Cậu Thật Tốt
Chương 41 - Chim Sơn Ca Nhỏ Của Anh Trai
Chương 42 - Tần Phu Nhân, Tự Trọng
Chương 43 - Anh Ba Đưa Em Về
Chương 44 - Em Không Nói Dối
Chương 45 - Có Thể Là Học Sinh Trường Chúng Ta Không?
Chương 46 - Cậu Và Anh Trai Cãi Nhau Sao?
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Tôi Thích Vô Cùng
Chương 49 - Ngài Xem Tôi Giống Như Là Đèn Cạn Dầu Sao?
Chương 50 - Nai Con Chạy Loạn
Chương 51 - Đúng Thật Là Đến Đâm Xảy Ra Chuyện
Chương 52 - Đại Lão Làm Hắn Tắm Rửa Đi Ngủ
Chương 53 - Lãng Ca Anh Còn Có Muội Muội Khác?
Chương 54 - Đem Ca Nhi Đương Công Chúa Sủng
Chương 55 - Cậu Muốn Nói Điểm Người Khác Không Biết A
Chương 56 - Thủ Đoạn? Ngươi Cũng Xứng A?
Chương 57 - Đi Học Gọi Điện Thoại Cho Ca Ca A?
Chương 58 - Bất Công Đến Mức Tận Cùng
Chương 59 - Con Ba Cái Ca Ca Dưỡng Con
Chương 60 - Ca Nhi, Con Mua Cái Gì Cấp Ông Nội?
Chương 61 - Ông Nội Quá Thích Ấy Chứ!
Chương 62 - Duẫn Duẫn, Nhũ Danh Của Em À?
Chương 63 - Thời Độ Ca Ca
Chương 64 - Xem Mặt Mũi Kiều Kiều
Chương 65 - Chương 65: Con Cũng Sẽ Kéo Ông Trở Về
Là cậu quá yếu, cho nên bạn học Bùi cũng không muốn tiếp xúc với cậu sao?
“Đói bụng?”
Giọng Bùi Doãn Ca vang lên.
Sở Tri Hành vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Bùi Doãn Ca cắn cây kẹo que, đem túi nilon đồ ăn vặt đặt ở trước mặt cậu.
“Cảm, cảm ơn!
”
Sở Tri Hành thụ sủng nhược kinh.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được người khác yêu thương vừa mừng vừa lo.
Đôi mắt tĩnh lặng của Bùi Doãn Ca rũ xuống, như đang suy nghĩ gì đó.
Sở Tri Hành trong lúc nhất thời, cũng không dám lên tiếng.
Sau đó cô hỏi, “Muốn tôi bảo vệ cậu?”
“Không, không phải! Tớ có thể mạnh mẽ hơn, cũng có thể bảo vệ bạn học Bùi……” Sở Tri Hành nói đến cuối cùng, càng ngày càng không tự tin.
Mà Bùi Doãn Ca nghe lời này, ánh mắt hơi nhíu.
Khoé môi cô chậm rãi nhếch lên, đột nhiên rất có hứng thú hỏi.
“Sẽ đánh nhau chứ?”
Sở Tri Hành thân hình cứng đờ, chậm rãi cúi đầu.
“Vậy cậu bảo vệ tôi như thế nào?”
Bùi Duãn Ca chậm rì rì cười.
Cô không phải lần đầu tiên nghe thấy có người nói, có thể bảo vệ cô.
Nhưng vẫn có cảm giác chờ mong.
……
Trở lại phòng học.
Lớp trưởng hỏi Wechat của Bùi Doãn Ca, mời cô vào nhóm lớp, cô ấy lúc này mới nhớ tới việc đó.
Cô nhìn WeChat ban đầu của nguyên chủ, vẫn lựa chọn tạo một tài khoản mới.
Sau khi gia nhập nhóm lớp, Bùi Doãn Ca cũng không chú ý nhiều, ngược lại nhập vào tìm kiếm một số điện thoại.
Tìm thấy một người dùng có nickname là【 Độ 】.
Thấy vậy, khoé môi Bùi Doãn Ca khẽ nhếch một chút, nhấn thêm bạn tốt.
Ngón tay mảnh khảnh nhấn vào chỉnh sửa tên, suy tư một lát, lười biếng nhập vào một cái tên mới.
Không bao lâu.
Tập đoàn Hoắc thị.
Di động trên bàn làm việc đột nhiên rung lên.
Hoắc Thời Độ cũng không ngẩng đầu lên cầm lấy di động, mở tin nhắn ra, lúc này mí mắt mỏng mới nhấc lên một nửa.
Ánh mắt khẽ dừng ở trên màn hình.
【 chim sơn ca nhỏ của anh trai yêu cầu thêm bạn làm bạn tốt. 】
Chỉ chốc lát sau.
Hoắc Thời Độ ánh mắt thâm thúy không rõ ràng, lại hạ giọng cười.
“Cô gái nhỏ vô pháp vô thiên.
”
*Vô pháp vô thiên: là không có pháp luật, không có đạo trời, ý nói bất chấp tất cả. (Theo wikipedia)
……
Buổi chiều.
Bùi Doãn Ca không có gì bất ngờ xảy ra lại bị gọi lên văn phòng.
Cô đẩy cửa vào, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ổn trọng ngồi trên ghế sô pha, đang nói chuyện phiếm với hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng, thầy có việc tìm em?”
Bùi Doãn Ca nhếch môi cười, ánh mắt trong veo, làm người ta khó có thể tưởng tượng được đây là học sinh đả thương người khác.
“Tiền Thành Tuấn là do em làm bị thương?”
Hiệu trưởng sắc mặt vững vàng hỏi.
Lúc trước, Tần gia vì muốn đem học sinh này nhét vào, tặng cho Hằng Đức một toà nhà!
Nhưng sau khi nghe nhiều lời đàm tiếu, mới biết được đây căn bản không phải con gái riêng hay một đứa trẻ nào đó có quan hệ của Tần gia.
Đây căn bản chỉ là người ăn bám Tần gia, họ hàng nghèo một hai bắt Tần gia phải chuyển trường cho.
“Đúng vậy.
”
Bùi Doãn trả lời.
“Cha mẹ cô đang làm nghề gì?” Người đàn ông trung niên mặc áo vest giày da hỏi.
Bùi Doãn Ca khẽ nhướng mày, “Tôi lớn lên ở cô nhi viện.
”
Nghe lời này, người đàn ông trung niên nhịn không được cười ra tiếng.
Như là cảm thấy lá gan của cô rất lớn.
“Vậy cô biết Tiền Thành Tuấn là ai không? Người thừa kế tương lai của Tiền thị. Bạn học Bùi, cô biết hành vi của cô phải trả giá lớn thế nào không?”
Người đàn ông trung niên cười đến nếp nhăn phát thâm, đáy mắt lại một mảnh lạnh băng.
“Trả giá lớn?”
Bùi Doãn Ca hỏi lại.
“Cô làm con trai tôi phải quỳ trên thủy tinh? Cho cô hai sự lựa chọn”
Người đàn ông trung niên híp mắt, “Hoặc là thôi học, hoặc là cô cũng đi quỳ trên thủy tinh một lần.
”
“Tiền tổng, chuyện này……”
Hiệu trưởng cũng có chút nóng nảy, tốt xấu gì Tần gia cũng tặng một toà nhà.
Nhưng mà, sau khi Tiền tổng liếc nhìn ông, hiệu trưởng cũng chỉ có thể im lặng.