Cha Vân cũng là lão thợ săn nổi tiếng gần đây, danh tiếng chỉ sau sư phụ của Tiết Minh Chiếu, trong thôn xóm cũng có chút uy tín, nếu nàng nói là thức ăn mới nàng tìm được, e rằng không ai dám thử, nhưng nếu nói là của cha Vân, vậy thì khác.
Quả nhiên Tiết Minh Chiếu nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, lông mày nhíu chặt hơi giãn ra, hắn buông nồi đất ra, cầm khoai tây đến bờ suối rửa sạch đất cát, bẻ một nửa đưa cho Vân Thiền, bản thân cũng cắn một miếng.
Trong nháy mắt cắn một miếng, tròng mắt đen của nam nhân khẽ động, không nhịn được cúi đầu nhìn củ khoai tây trên tay.
Vị mềm dẻo xen lẫn mùi thơm lừng, bở bở, nhai kỹ còn có thể cảm nhận được vị ngọt thanh, ngon hơn nhiều so với bánh bột mì thô ráp trộn cám! Nếu mùa đông mà được ăn cái này...
.
Ánh mắt hắn hướng về phía thiếu nữ bên cạnh đang ăn đến phồng cả má, giống hệt một chú chuột hamster nhỏ: "Thứ này có nhiều không? Nhạc phụ có nói cách bảo quản và trồng trọt không?"
Nhạc, nhạc phụ? Vân Thiền ngẩn người, một lúc sau nàng mới phản ứng lại: "Nhiều! Chiều nay ta đào được khoảng 30 cân, đều để trong nhà hết, nếu tìm kỹ chắc chắn còn nhiều hơn.
"
Nàng gãi mặt, do dự nói: "Hấp chín phơi khô có thể để được rất lâu, còn về trồng trọt, ta đại khái biết cách trồng, nhưng chưa từng trồng thử, có thể thử một lần.
"
Giọng nói nàng vừa dứt, khóe miệng nam nhân không khỏi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, không đợi nàng kịp phản ứng, hắn liền ôm chặt thiếu nữ vào lòng.
"Hả? Hả!
" Vân Thiền nắm chặt củ khoai tây, bị cái ôm đột ngột của nam nhân làm cho giật mình.
"Thiền Nhi thật lợi hại.
"
Chỉ là một củ khoai tây thôi mà.
.
. Gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ từ cổ đỏ bừng lên đến tận đỉnh đầu.
Ban đêm hai người cùng ngủ trên chiếc giường nhỏ trong nhà gỗ, mấy ngày nay hai người ngủ cùng nhau cũng đã quen, nằm xuống một lúc, Vân Thiền liền nắm chặt áo choàng trên người ngủ thiếp đi.
Nam nhân nghe tiếng hít thở đều đều bên tai liền nhẹ nhàng ngồi dậy, vén ống quần thiếu nữ lên bắt đầu xoa bóp bắp chân cho nàng.
Thê tử thân kiều thể nhược, tuy nàng hiểu biết chút ít về săn bắn, nhưng cơ thể này quả thực kém xa người thường ngày ngày xuống ruộng làm việc, nếu buổi tối không được thả lỏng, ngày mai e rằng không đi nổi.
Bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn, Tiết Minh Chiếu nắn bóp vô cùng cẩn thận, hắn thu lại hơn phân nửa lực đạo, cảm giác như mình chỉ cần thêm một chút lực là có thể bóp gãy nó.
Nhưng chính là đôi chân này, hôm nay lên núi một đường, lại chưa từng kêu than một tiếng nào. Dưới ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh mắt hắn lướt qua vết thương trên tay thiếu nữ, ngón tay không khỏi siết chặt.