Thấy mọi người đã ăn uống gần xong, Tiết Minh Chiếu đứng dậy rời khỏi bàn, lúc quay lại trên tay hắn đã cầm thêm một túi tiền màu xanh, nặng nề đặt lên bàn, phát ra tiếng leng keng của đồng tiền va chạm vào nhau.
Nam nhân đẩy bát đĩa sang một bên, đổ đồng tiền trên bàn ra chia làm hai phần, một phần đẩy về phía Vương Hương Nguyệt, một phần đẩy đến bên tay Vân Thiền.
"Đây là tiền bán thỏ, chúng ta giữ lại 30 văn.
" Nói xong, hắn liền hất hàm về phía Vân Thiền, ra hiệu cho nàng cất tiền đi.
Vẻ mặt Vương Hương Nguyệt tự nhiên, đưa tay gom tiền lại.
"Ta? Để ta giữ à?" Vân Thiền vẫn còn chưa kịp phản ứng, giơ ngón tay chỉ vào mình.
Vương Hương Nguyệt nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, nhìn đứa nhỏ thật thà này, trong lòng bà càng thêm vui vẻ, cười nói.
"Đứa bé ngốc này, đã thành gia lập thất rồi, sao có thể không có tiền trong tay? Tiết gia chỉ có mỗi mình A Chiếu là con trai độc nhất, nên cũng không tính đến chuyện phân gia, hiện tại ta và cha hắn vẫn còn có thể làm việc, hai con cứ nộp tiền vào chung.
"
Bà ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Sau này ta và cha hắn không làm việc nữa, sẽ giao hết cho hai con quản lý, còn bây giờ, thu nhập hai con cứ giữ lại hai phần.
"
Vân Thiền khẽ há miệng, có chút ngạc nhiên.
Nàng biết mẹ chồng nhà mình dễ tính, nhưng không ngờ bà lại tốt đến vậy, phải biết là không ít bà mẹ chồng đều giữ hết tiền của con cái trong nhà.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng đã hiểu ra, nhà họ Tiết ít ruộng, lương thực trồng ra cơ bản đều để ăn, nguồn thu nhập chính đều do Tiết Minh Chiếu làm ra, con trai kiếm nhiều tiền nhưng trên tay không có đồng nào, nói ra cũng không được.
Đối với sự phân chia này, Vân Thiền không có ý kiến, trong nhà từ cái nồi sắt, cái cuốc, cho đến cây đèn, sợi chỉ thêu đều do hai người già lo liệu, chi tiêu nhiều nơi, đương nhiên phải chia nhiều hơn một chút.
"Vâng, được ạ.
" Vân Thiền gật đầu đồng ý, đưa tay gom đồng tiền lại gần.
Đợi đến tối về đến nhà nhỏ, Vân Thiền do dự một lát, đưa 30 văn tiền cho Tiết Minh Chiếu.
Nam nhân đang cởi y phục bên giường liền sa sầm mặt, hắn nhận lấy tiền để lên giường, đưa tay kéo Vân Thiền đến bên cạnh, ấn nàng ngồi xuống.
"!
" Vân Thiền loạng choạng một cái, cau mày nhìn nam nhân.
"Ngươi làm gì vậy?"
Mấy ngày nay, hai người ở riêng với nhau không ít, nam nhân cũng thường có động tác khoác vai, nắm tay nàng, giống như nước ấm nấu ếch, hiện tại Vân Thiền cũng không bài xích hắn, nhưng bị kéo mạnh như vậy, đây là lần đầu tiên.
Đôi mắt của nam nhân dưới ánh nến sáng rực, hắn dùng một tay ôm lấy vai Vân Thiền, mở miệng hỏi.