Vân Thiền nhân lúc nam nhân còn chưa vào nhà, nàng len lén lau đi nước mắt, bắt đầu phơi quần áo.
Tiết Minh Chiếu vào sân đặt cuốc xuống rửa tay, đứng bên cạnh Vân Thiền giúp nàng phơi quần áo, mãi cho đến khi phơi hết cả chậu, Vân Thiền vẫn không để ý tới hắn.
Thấy nàng ôm chậu gỗ lại muốn đi, nam nhân đưa tay giữ lấy vai nàng, ép nàng đối mặt với mình, lúc này mới phát hiện khóe mắt tức phụ đỏ ửng, lông mi ướt át, giống như vừa mới khóc.
Hắn không nhịn được đưa ngón tay cái xoa khóe mắt nàng, hỏi: "Sao vậy? Ai bắt nạt nàng?"
Vân Thiền mím môi không nói, cũng không nhìn hắn.
Chuyện này vốn dĩ chẳng có gì, nói ra lại khiến nàng có vẻ không được độ lượng, nhưng không nói ra, trong lòng nàng lại thật sự khó chịu.
"Vừa rồi là hai người nhà Trịnh Đại phải không?" Thấy nàng im lặng, giọng nói trầm thấp của Tiết Minh Chiếu mang theo vài phần lạnh lẽo, buông nàng ra đi về phía cửa.
Vân Thiền giật mình, đưa tay kéo lấy tay áo hắn: "Người muốn đi đâu?"
Nam nhân mặc kệ nàng kéo, đáp: "Nàng không nói, ta đương nhiên phải đi hỏi.
"
Chuyện này làm sao hỏi được!
Vân Thiền nhìn hắn, đôi mắt trăng khuyết long lanh ngấn lệ, nhìn dáng vẻ này của nam nhân là nếu không hỏi ra thì hắn sẽ không chịu bỏ qua, nàng do dự hồi lâu mới ấp úng nói.
"Cái kia, cái kia, Trịnh Oanh Oanh, nàng ta thích người.
"
Nói xong nàng buông tay, xoay người ôm chậu bước nhanh vào trong nhà.
Trịnh Oanh Oanh thích hắn à? Tiết Minh Chiếu chau mày, cố gắng nhớ lại dung mạo nàng ta, chẳng phải là nữ nhân vừa gọi hắn là Tiết đại ca đó à?
Hắn đưa tay lên trán, Tiết gia vốn nghèo, cha mẹ thường xuyên đau ốm, cho dù có cô nương nào trong thôn thích hắn, cha mẹ nàng ta cũng sẽ ngăn cản.
Những năm nay hắn chỉ lo vùi đầu kiếm tiền cho cha mẹ chữa bệnh, thật sự không rõ những lời Vân Thiền nói, tính ra Trịnh Oanh Oanh nói chuyện với hắn chưa đến mười câu, sao có thể thích hắn được?
Việc này hắn nhất định phải nói rõ ràng mới được.
Nam nhân bước nhanh vào phòng, thấy Vân Thiền đang ngồi bên giường, không biết đang suy nghĩ điều gì, hắn ngồi xổm trước giường, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng dỗ dành.
"Ta và Trịnh Oanh Oanh nói chuyện chưa được mấy câu, nàng ta thích ta lúc nào?"
Vân Thiền uất ức nói: "...
.
Thì là thích, ta cảm nhận được mà.
"
Nam nhân có chút đau đầu: ".
.
.
Nhưng ta chỉ thích mình nàng.
"
Ầm ầm.
.
.
Thí.
.
. thích.
Vân Thiền nhất thời thở dốc, vành tai nóng lên, trong tiếng tim đập như sấm, nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy dịu dàng của nam nhân.
Nào là Trịnh Oanh Oanh, nào là Lưu Oanh Oanh gì đó đều tan biến khỏi tâm trí nàng.
"Ta, ta.
.
.
" Nàng mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói nên lời, thật sự không biết nên đáp lại thế nào.