Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng

Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 10,533
Đánh giá:                      
Xuyên Không
Truyện Sủng
Hiện Đại
Đam Mỹ
     
     

Tại bệnh viện, Ngạn Sơ thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra vẫn chưa ai nghi ngờ về thân phận của mình.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cậu đều phải đối mặt với ánh mắt trìu mến của những đồng đội trong khi tham gia vào những buổi huấn luyện cơ bản.

Mọi người đều khẳng định rằng cơ thể có khả năng ghi nhớ vận động. Dù có mất đi ký ức trong não, nhưng cơ thể đã được luyện tập suốt hai năm, việc lấy lại những kỹ năng đã mất thực ra không phải là điều không thể.

Ngạn Sơ cố hết sức hoàn thành xong một đoạn vũ đạo Urban với bốn lần tám nhịp, cậu mệt mỏi đến mức không còn gì luyến tiếc. Cậu lấy khăn lau mồ hôi trên trán.

Sau khi được các thành viên trong nhóm thay phiên dạy cẩn thận thì những động tác trước đây còn cứng đờ, theo không kịp giờ cũng dần trở nên linh hoạt hơn.

Để buổi diễn tiếp theo diễn ra suôn sẻ, cậu không thể để mình trở thành gánh nặng của cả nhóm.

Dù ca hát và nhảy múa không phải sở trường hay niềm đam mê của Ngạn Sơ, nhưng cậu có tinh thần tập thể và ý thức trách nhiệm cao. Lúc này, cậu cần phải cố gắng hết sức.

Trước đây, cậu rất yêu thích sự sạch sẽ, luôn đảm bảo cơ thể mình được gọn gàng, thoải mái mỗi ngày.

Còn bây giờ, việc đổ mồ hôi nhiều, tóc tai và quần áo ướt đẫm, dính nhớp nháp như thế này, nếu là trước đây thì cậu không bao giờ để xảy ra.

“Nhảy không tệ lắm đâu! Tiểu Ngạn Tử vẫn có năng khiếu đấy chứ!

” Vưu Kỳ cười khen ngợi, là người chủ yếu chịu trách nhiệm khích lệ tinh thần.

“Cố lên, Tiểu Ngạn, còn bốn lần tám nhịp nữa thôi. Luyện thuần thục thêm vài lần nữa là khi lên sân khấu sẽ không còn vấn đề gì đâu.

” Tống Thức Án với tư cách là đàn anh ấm áp, luôn nói chuyện bằng giọng ôn hòa.

“Thời gian vẫn còn nhiều, lần biểu diễn tiếp theo phải đến bảy ngày nữa cơ. Tiểu Ngạn của chúng ta chắc chắn sẽ làm được!

” Dụ Thần Chu giống như một phụ huynh yêu thương con cái mà cổ vũ cậu hết mình. Gần đây anh còn thích xoa đầu Ngạn Sơ, như thể đang vuốt ve một chú cún cưng nhỏ.

Đến lượt Quan Sóc, phong cách đột ngột thay đổi ——

“Động tác cuối cùng vừa rồi, cậu không chú ý địa hình, thêm nữa, ban đầu cần phải để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt, đừng đứng đờ ra như một khúc gỗ.

Ngạn Sơ đáp: “Được rồi, để tôi luyện thêm.

Mọi người: “...

.

.

.

.

Thật khó khăn lắm mới tạo cho cậu nhóc chút niềm tin, nhưng người này lại một phát làm vỡ tung cái bóng bay đầy khí.

Quan Sóc hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình. Anh ta cảm thấy mình rất dịu dàng, còn tiếp tục bình thản nói: “Tuy nhảy có hơi tệ, nhưng ít ra cũng không giống như bài tập thể dục phát sóng trên đài. Điểm này coi như vượt qua mong đợi của tôi.

Ngạn Sơ nhớ lại cái mà người hiện đại gọi là “tập thể dục theo đài” và cảm thấy Quan Sóc thật sự đang khen mình.

Cậu đơn thuần đáp lại: “Cảm ơn.

Quan Sóc còn rất không biết ngại mà gật đầu: “Không có gì.

Ba người bên cạnh nhìn mà sững sờ.

Dụ Thần Chu nói: “Trực giác cho tôi biết là họ không nói chuyện cùng một tần số, nhưng lại đối thoại hoàn toàn ăn khớp.

Tống Thức Án: “Đúng thật vậy.

Vưu Kỳ: “Các cậu có thấy Tiểu Ngạn Tử bây giờ có gì đó không giống trước không? Tôi không thể nói rõ.

.

. Tuy cậu ấy vẫn ít nói, nhưng không còn kiểu lạnh lùng như trước nữa.

Tống Thức Án cười đáp: “Tôi hiểu cảm giác của cậu. Tiểu Ngạn bây giờ có chút khí chất ôn hòa, lịch sự hơn.

Dụ Thần Chu tỏ vẻ đồng ý: “Cậu ấy còn khiêm tốn hơn trước, mấy từ như ‘xin lỗi’ và ‘cảm ơn’ nói ra rất tự nhiên. Trước đây, cậu ấy tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy.

Vưu Kỳ nghiêng đầu nói: “Không lạ gì dạo này anh Quan Sóc không còn phải nhúng tay vào. Trước đây mỗi khi huấn luyện, ai mà không tranh cãi đến đỏ mặt tía tai? Tiểu Ngạn Tử này xem ra đã tìm ra cách trị được anh Quan Sóc rồi, ha ha ha!