Tinh Sơn - Thành phố điện ảnhDịch vụ xem phim trực tuyến
“Chào buổi sáng, anh Vệ!
”
“Chào Vệ lão sư!
”
“ Vệ lão sư đã ăn sáng chưa?”
Đoàn phim đã bắt đầu quay từ sáng sớm. Bộ phim này được đạo diễn bởi Nhậm Chính, một đạo diễn nổi tiếng trong nước, với kịch bản do biên kịch vàng Diêu Lôi đảm nhiệm. Đây là một phim điệp viên lấy bối cảnh dân quốc.
Dù đã quay hơn hai tháng, nhưng mỗi khi nhân viên đoàn phim nhìn thấy Vệ Đình Tiêu, họ vẫn hào hứng chào đón một cách nhiệt tình. Rất nhiều người trong đoàn, bao gồm cả diễn viên quần chúng, đều là fan hâm mộ phim ảnh của Vệ Đình Tiêu.
Vệ Đình Tiêu may mắn được đóng vai chính trong bộ phim này và tất nhiên ai cũng muốn tận dụng cơ hội tiếp xúc với thần tượng của mình. Ban đầu, mọi người còn có chút e dè vì danh tiếng của Vệ Đình Tiêu, lo sợ sẽ vô tình làm anh phật lòng.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, họ nhận ra rằng hình ảnh Vệ Đình Tiêu ngoài đời không hề giống với vẻ lạnh lùng, quyết đoán trên màn ảnh. Thực tế, anh là một diễn viên rất gần gũi và thân thiện. Không lạ khi có rất nhiều người yêu mến anh.
Càng làm việc chung, mọi người trong đoàn phim càng trở nên thoải mái hơn với Vệ Đình Tiêu, thậm chí có người còn xưng hô anh em như thể là bạn bè lâu năm. Không khí trong đoàn phim vô cùng vui vẻ, tiếng cười vang lên không ngớt.
“Chào buổi sáng gì nữa, giờ này gần trưa rồi, ăn gì sáng nữa, chuẩn bị luôn ăn cơm hộp của đoàn đi.
” Vệ Đình Tiêu trêu đùa, khiến cả đoàn bật cười.
“Vệ lão sư, không phải cảnh quay của thầy là vào buổi tối sao? Sao thầy lại đến sớm thế?” Một nhân viên hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ đi dạo một vòng, tiện thể đến đây ăn cơm hộp của đoàn phim, không được sao?”
Nụ cười nửa miệng đầy tà mị của Vệ Đình Tiêu khiến mọi người hơi choáng ngợp. Là một người yêu công việc, coi đoàn phim như gia đình, lại có tính cách hòa đồng và thân thiện nên Vệ Đình Tiêu đã đạt được nhiều thành công mà vẫn giữ được lòng khiêm tốn. Thêm vào đó, nụ cười quyến rũ của anh cũng khiến mọi người khó lòng cưỡng lại.
Mọi người trong đoàn phim đều cảm thán, không biết sau này ai mới có thể xứng đôi với một người hoàn hảo như Vệ Đình Tiêu.
Vệ Đình Tiêu nghĩ, thà đến đoàn phim còn hơn ở nhà nghe mấy chuyện nhàm chán. Mỗi lần đóng phim ở Kinh Thị, anh đều bị buộc phải về nhà tham gia tụ họp gia đình, và thường những buổi họp mặt này kết thúc một cách không vui vẻ gì.
Vẫn là ở một mình thanh thản hơn.
“Ê, cái cậu kia! Diễn vai cậu ấm ăn chơi sa đọa đấy, đến lượt cậu rồi! Đừng có lề mề nữa!
”
Từ xa, tiếng loa rống vang lên đầy năng lượng, xuyên qua cả khu vực phim trường của .
Tinh Sơn – Thành phố điện ảnh rất rộng lớn. Vào mùa cao điểm, có lúc chứa đến hơn 70 đoàn phim cùng quay một lúc. Các đoàn phim không có biên giới rõ ràng, nhiều cảnh quay còn được dùng chung. Thời điểm bận rộn cho nên không khí nhộn nhịp vô cùng.
Vệ Đình Tiêu dựa lưng vào chiếc xe của đoàn phim mình nhai kẹo cao su và chỉ về phía tiếng loa vừa vang lên. “Đoàn phim nào bên cạnh vậy?”
“Anh nói đoàn bên này à? Ồ, đó là phim cổ trang. Hôm trước tôi có đi xem qua, chỉ là một bộ web drama có kinh phí rất nhỏ thôi.
”
Phó đạo diễn nghe thấy Vệ Đình Tiêu hiếm khi tò mò về đoàn phim khác nên cũng kể thêm đôi chút.
Anh ta xoa cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như tên phim là...
. là gì nhỉ?”
"Biết rồi, biết rồi! Tên là được chuyển thể từ tiểu thuyết mạng của tác giả 'Một Chậu Cẩu Huyết', phần thứ hai trong bộ ba cổ trang!
"
Vệ Đình Tiêu: ".
.
.
.
.
.
"
Trợ lý bên cạnh phó đạo diễn ân cần trả lời câu hỏi, trông có vẻ rất rành về nguyên tác.
Phó đạo diễn: "À đúng rồi, tên này đấy. Dài quá, tôi không nhớ nổi.
"
Vệ Đình Tiêu: ".
.
.
.
.
.
"
Tên này nghiêm túc thật à? Nghe cứ như "một chậu cẩu huyết" vậy, Vệ Đình Tiêu cảm thấy mình như không theo kịp thời đại phim thức ăn nhanh nữa rồi.
Ban đầu, anh không quá để tâm đến tình hình của đoàn phim bên cạnh, nhưng đúng là giọng đạo diễn bên đó quá lớn.