“Hành, không rót cho cậu rượu, tôi sao lại bỏ qua cơ hội khi dễ cậu được? Cậu chính là tương lai có thể bùng nổ trong giới giải trí đấy!
”
Giả Sùng uống xong rượu, lời nói cũng trở nên bóng loáng hơn, các kiểu tự mãn chỉ lo phô trương bên ngoài.
Dù sao thì, hắn cũng thực sự có khả năng và quan hệ để nâng đỡ Ngạn Sơ.
Vương Thế Cương nhìn không khí trên bàn, biết rằng giao dịch này xem như đã thành công. Việc bán đứng nghệ sĩ vì lý do sắc đẹp kiểu này, hắn không phải lần đầu tiên làm.
Tìm một cái cớ, hắn liền nhanh chóng rời đi.
Ngạn Sơ thấy Vương Thế Cương đứng dậy rời khỏi ghế lô, cậu cũng muốn đứng theo nhưng bị Giả Sùng ấn xuống.
“Ai! Cậu đừng tưởng người đại diện của cậu không ở đây? Ông ta đi giải quyết thì cậu cũng đi theo sao?”
“Tôi nói cậu vẫn còn trẻ con, bồi tôi ăn cơm mà thất thần. Tài nguyên đã hứa hẹn cho cậu rồi, cậu không thể vừa được lợi lại còn khoe khoang.
”
Giả Sùng thích nhất lúc này để khiêu khích những người trẻ tuổi. Anh ta uống rượu tới mức say, lời nói cũng thoải mái hơn.
Anh ta gắp đồ ăn đưa tới miệng Ngạn Sơ: “Ngoan, há mồm ra nào ~ tôi biết hiện giờ cậu choáng váng, không nhấc nổi đũa, không sao đâu, anh sẽ giúp cậu ~”
Giả Sùng dùng tay phải đút đồ ăn, tay trái không nhịn được mà sờ lên đùi Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ trước đó đã đoán được đây chính là Hồng Môn Yến, sáng nay cậu còn ra ngoài mua một hộp thuốc giải rượu.
Nếu không phải trước bữa ăn hắn đã uống thuốc, giờ này cậu có thể chỉ là một miếng thịt trên thớt, để người khác xử lý.
A cha từng nói cậu có tính tình mềm yếu, thường không tốt với người khác mà tranh chấp hay gây lộn.
Nhưng nếu đối phương nhất định sẽ làm mình bị tổn thương, lúc đó cũng không cần phải nhẫn nhịn.
Khi Ngạn Sơ thấy người đại diện thản nhiên bỏ đi, lòng cậu nguyên bản giữ lại chút hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn tắt lịm.
Cũng đúng thôi, cậu làm sao có thể hy vọng vào một người ích kỷ, lòng dạ hiểm độc như vậy?
Hiện giờ cậu như một miếng thịt mỡ bị Vương Thế Cương ném cho đám sói đói, cần chuẩn bị cho khả năng “không thể chết già”.
Giả Sùng chạm vào đùi Ngạn Sơ làm cậu cảm thấy buồn nôn, có lẽ do uống rượu say, nhưng cũng có thể là phản ứng mạnh mẽ từ trong bụng…
Khi Ngạn Sơ thấy đối phương chuẩn bị tiến thêm một bước thì cậu bỗng nhiên đứng dậy, đá một cú vào chỗ hiểm của Giả Sùng.
Cậu muốn cảm ơn khoảng thời gian luyện tập võ đã giúp sức mạnh chân của cậu tăng lên một chút, cú đá này không hề nương tay.
Giả Sùng vốn đã uống hơi say, phản ứng và cảm giác đều chậm hơn bình thường. Đột ngột bị tấn công như vậy khiến anh ta không kịp trở tay, căn bản không thể giữ thăng bằng.
Người anh ta lùi lại va vào ghế sofa, lúc ngã xuống lại vô tình để một bộ phận nhạy cảm của mình đập vào cạnh ghế.
“A ——!
!
!
!
” Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ ghế lô.
Không ai ngờ sẽ xảy ra tình huống này.
Một tiểu nghệ sĩ dám đá vào ông chủ của mình, rõ ràng là không muốn tiếp tục làm ăn nữa!
Ngạn Sơ cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, lập tức vượt qua thân thể Giả Sùng đang nằm dưới đất, chuẩn bị rời khỏi cửa.
“Cản lại, bắt cậu ta lại!
” Đau đớn làm Giả Sùng tỉnh rượu hoàn toàn.
Anh ta đổ mồ hôi lạnh, ôm chặt phần dưới trên đất lăn lộn, một số người thì tới đỡ anh ta dậy, còn một số khác thì chặn Ngạn Sơ lại, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Ngạn Sơ nhanh chóng cầm chai rượu bên bàn đập mạnh xuống, mang theo mảnh thủy tinh sắc nhọn nhắm thẳng vào những người này.
Cậu có một loại cảm giác điên cuồng: “Ai dám cản đường tôi, tôi sẽ đập chết người đó bằng chai rượu này!
”
Mọi người lùi lại mấy bước, sợ trên người mình có nhiều lỗ thủng nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi vị trí của ghế lô.
“Ngạn Sơ! Mày… nếu dám bước ra khỏi đây thì chuẩn bị chờ mà bị phong sát đi! Đau quá!
” Giả Sùng chịu đựng cơn đau, giọng khàn khàn, gào lên đầy phẫn nộ.
Cơn đau khiến mặt mày anh ta trắng bệch, nhưng vẫn không thể ngăn cản việc chửi bới Ngạn Sơ.
“Lão tử sẽ cho mày một trận! Mày còn dám làm vẻ thanh cao ở bữa tiệc này à? Đúng là một kẻ hèn nhát, thật không đáng mặt!
”