“Cậu bé tiền đến bệnh viên tổng cộng 38 đồng. Cậu trả bằng WeChat hay Alipay?”
Trong xe taxi, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu một lần, thấy nam sinh ở ghế sau tựa đầu vào cửa kính, nhắm mắt lại, mặt mũi trông không được khỏe.
Thấy đối phương không phản hồi, tài xế lại gọi một lần: “Cậu bé?”
Thực ra Ngạn Sơ có thể nghe loáng thoáng tiếng nói bên tai, nhưng mắt lại không mở ra được.
Trong suốt chuyến đi, cậu cảm thấy cơ thể càng lúc càng khó chịu.
Lúc này, giọng nói của cậu nghe như mất tiếng: “Xin lỗi, tôi xuống xe đây.
”
Cậu lôi trong túi ra một tờ 50 đồng đưa cho tài xế rồi lập tức xuống xe, đóng cửa thì thân thể còn hơi loạng choạng.
“Tôi không có tiền lẻ, để tôi chuyển cho cậu qua WeChat...
. Ê? Cậu bé!
”
Ngạn Sơ hoàn toàn không nghe thấy tài xế gọi mình, cậu bị ù tai dữ dội, bên ngoài gió lạnh thổi vào người, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng tìm một góc khuất để tránh gió.
Cảm giác buồn nôn trong dạ dày vẫn không thôi, sau một chuyến xe, cậu cảm thấy càng thêm khó chịu.
Bụng của cậu cũng đau và căng lên.
Gượng dậy, Ngạn Sơ bước vào sảnh khám bệnh.
……
Vệ Đình Tiêu đang đeo tai nghe xem video với âm thanh rất lớn nên căn bản không biết bên ngoài có gì xảy ra.
Anh ta hoàn toàn không nghĩ rằng một cậu bé nhìn có vẻ thanh thoát lại có thể tỏa sáng trên sân khấu như vậy.
“Chói mắt” có lẽ là từ thích hợp hơn để diễn tả điều này.
Trong video, Ngạn Sơ nhảy múa một cách mạnh mẽ, thể hiện rõ ràng kỹ năng đã được rèn luyện từ rất lâu, từng động tác đều trở thành bản năng của cơ thể.
Vệ Đình Tiêu là sinh viên chính quy trong ngành biểu diễn, chưa có kinh nghiệm thực tế trong công việc ido nên anh chỉ biết rằng việc biểu diễn, ca hát và nhảy múa chính là quá trình rèn luyện cơ thể.
Đối với anh thì việc nhảy múa còn khó gấp mười lần so với biểu diễn, nên có đôi khi, anh rất ngưỡng mộ các idol.
Cậu nhóc này không tồi.
Có ngoại hình và tài năng, nếu được đào tạo bài bản có thể thành công, không hiểu sao Long Phong Giải Trí lại nhất định phải đưa cậu ấy vào lộ trình hắc hồng.
Vệ Đình Tiêu nhìn video với ánh mắt thưởng thức nhiều lần.
Khi video gần kết thúc, anh chuẩn bị xem lần thứ sáu thì bỗng cửa phòng truyền dịch đột nhiên bị đẩy ra.
Một nữ y tá trẻ bước vào, hỗ trợ một người thanh niên khác, cô nâng chai thuốc lên, một tay còn lại nâng nhẹ người đó.
Thấy có người đến, Vệ Đình Tiêu theo phản xạ kéo khẩu trang lên, lo lắng bị nhận ra.
Nhưng khi nhìn rõ mặt người đến khiến anh bất ngờ trừng mắt.
“Nếu cậu cảm thấy không khỏe, có thể nằm ở phòng bên cạnh, bên đó còn vài giường bệnh trống.
”
Khi hộ sĩ đến gần nam sinh, ông cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu rất thấp.
Nam sinh rất gầy, chỉ cần chạm vào một cái là thấy toàn xương cốt, không có chút thịt nào.
Thời tiết lạnh như vậy, cậu ấy mặc ít như vậy, không bị bệnh mới lạ.
Người hộ sĩ lớn tuổi không chú ý, ngoài việc nhận biết Vệ Đình Tiêu, ông không biết những tiểu minh tinh khác. Nhìn nam sinh đẹp đẽ, ăn mặc tinh tế, ai cũng đánh giá cậu là người trong giới giải trí.
Làm nghệ sĩ rất dễ mệt mỏi, ba bữa ăn và giờ giấc sinh hoạt không đều đặn, sức đề kháng giảm đi, vì vậy chỉ cần một cơn cảm lạnh nhỏ cũng có thể trở nên nghiêm trọng.
“Không sao đâu, tôi chỉ cần ngồi là được. Cảm ơn ông.
”
Ngạn Sơ nhìn thấy bóng của người khác, cậu không rõ hộ sĩ trông thế nào, chỉ tìm một chỗ ngồi xuống vì thật sự không có sức lực. Chân cậu mềm nhũn, đầu nặng trĩu, buồn nôn như thể sắp nổ tung.
Trước kia, khi cậu ốm như vậy, cha luôn chuẩn bị thuốc đắng cho cậu uống, nhưng cậu thực sự ghét mấy thứ thuốc đó.
Bây giờ chỉ cần chích thuốc là được, so với việc tiêm kim vào mu bàn tay, Ngạn Sơ còn sợ uống thuốc hơn.
Khi thuốc chảy vào cơ thể, cảm giác thật kỳ lạ, lạnh lẽo, Ngạn Sơ cảm thấy cánh tay chích thuốc lạnh hơn nữa.
May là phòng nghỉ có hơi ấm, ít nhất giúp cậu bớt run rẩy một chút.