Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng

Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 10,543
Đánh giá:                      
Xuyên Không
Truyện Sủng
Hiện Đại
Đam Mỹ
     
     

Quan Sóc còn định hỏi tiếp, nhưng phía sau, Dụ Thần Chu tiến lên ngăn cậu lại. Thường ngày, anh luôn tôn trọng mọi người, nhưng giờ phút này, khuôn mặt anh u ám đến đáng sợ, trầm ngâm như đang đè nén một điều gì đó lớn lao.

“Tiểu Ngạn hiện giờ ở đâu? Chúng tôi gọi điện cho cậu ta lần đầu không ai bắt máy, sau đó thì tắt luôn.

” Dụ Thần Chu nhìn chằm chằm vào mắt Vương Thế Cương, không rời.

“Tôi...

. tôi đã nói là đi nơi khác để thử diễn rồi mà? Đêm qua đã đi, có thể là điện thoại hết pin.

” Vương Thế Cương không dám nhìn thẳng vào đối phương, lấy một bao thuốc từ túi ra, bật lửa châm thuốc để che giấu sự lo lắng.

“Ồ? Đi nơi khác, ở đâu? Cụ thể địa chỉ là gì?”

Ba người còn lại cũng lần đầu tiên thấy đội trưởng Dụ tỏ ra đáng sợ như vậy. Có thể ép một người hiền lành như anh ấy đến mức này, Vương Thế Cương quả thực gan lì.

“Chuyện này không phải để các cậu biết. Mỗi người làm việc độc lập phải giữ bí mật trước, sau khi diễn xong chẳng phải các cậu sẽ biết sao? Tôi nói lại lần nữa, tôi hiện giờ rất bận, các cậu về mà luyện nhảy đi!

Vương Thế Cương im lặng không hề nhắc đến chuyện Ngạn Sơ đã đi đâu.

Điều này làm cho những người vốn đã có nghi ngờ càng thêm lo lắng.

Trong đoạn video theo dõi, Ngạn Sơ bị ép đến mức dùng chai rượu tấn công người khác.

Bữa tiệc đó có bao nhiêu người tham gia? Họ là ai?

Có bao nhiêu kẻ trông lịch sự bề ngoài nhưng thực chất là súc sinh?

Ngạn Sơ mất tích cả đêm, liệu có liên quan gì đến đám người đó không?

Ngạn Sơ có bị họ đưa đi không? Cậu ta có an toàn không?

Càng nghĩ, lưng mấy người càng lạnh toát.

“À! Đây là điện thoại của Tiểu Ngạn! Tôi tìm thấy rồi, mặt sau còn bị tróc một mảng sơn!

Bất ngờ, Vưu Kỳ chỉ vào một góc bàn, nơi chiếc điện thoại bị đống giấy tờ che khuất.

Chỉ có một góc điện thoại lộ ra, không rõ ràng lắm, nhưng vẫn bị con mắt tinh tường của Vưu Kỳ phát hiện.

Vương Thế Cương hoảng hốt muốn giật lại, nhưng Tống Thức Án nhanh tay rút ra trước.

Điện thoại bị tắt cưỡng chế, chỉ cần giữ nút nguồn thì điện thoại lập tức mở, vẫn còn pin.

“Anh cầm điện thoại của Tiểu Ngạn làm gì? Đây là đồ cá nhân của cậu ấy.

” Tống Thức Án không thể tin nổi nhìn Vương Thế Cương, trong mắt đầy sự kinh ngạc và giận dữ.

Mấy người lập tức hiểu ra.

Không ngờ, bấy lâu nay không liên lạc được là do chiếc điện thoại đã bị lão này giữ lại.

Vương Thế Cương nói dối liền bị vạch trần, chẳng có thử diễn gì mà lại không mang điện thoại theo.

Gương mặt người đàn ông lớn tuổi lộ vẻ tức giận, ông ta quyết định phớt lờ mọi thứ và nói: “Cậu ấy được một ông chủ lớn để ý, tôi chỉ đang dẫn cậu ấy đi mở mang, cậu ấy cứ mãi lông bông thế này thì bao giờ mới nổi lên được? Người ta cho điều kiện tốt thế mà cậu ta ngu ngốc, không biết nắm bắt, còn dám đánh cả người ta, thế là xong! Đắc tội với ông lớn, bị phong sát là chắc rồi!

“May mà vừa rồi họ gọi cho tôi, nói chỉ cần Ngạn Sơ đến xin lỗi, ngoan ngoãn chiều chuộng vài buổi thì sẽ không bị phong sát. Nhưng công việc này của cậu ấy chắc chắn phải ngừng lại.

“Các cậu đừng để chuyện này ảnh hưởng, đợi khi mọi chuyện qua đi, Ngạn Sơ quay lại nhóm, biết đâu lúc đó cậu ấy sẽ nổi tiếng hơn các cậu nhiều, còn có thể giúp nhóm marketing —– ơ! Cậu làm gì vậy? Buông tay ra!

Khi Vương Thế Cương còn đang tưởng tượng về tương lai tươi sáng, cổ áo ông ta đột nhiên bị ai đó túm chặt.

Chỉ thấy Quan Sóc trán nổi gân xanh, gương mặt giận dữ như ác thần, thốt ra hai từ: “Đồ khốn!

Nắm đấm liên tục vung xuống, khiến đồng chí Vương phải "lãnh" hai con mắt gấu trúc.