Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng

Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 10,564
Đánh giá:                      
Xuyên Không
Truyện Sủng
Hiện Đại
Đam Mỹ
     
     

Người bệnh thường yếu đuối hơn, họ không muốn Ngạn Sơ bị tổn thương thêm bởi những lời ác ý, tốt nhất là không nhìn thấy, coi như không biết gì.

"Tôi cần gặp người đại diện để nói vài việc, các cậu về ký túc xá trước đi, đợi tôi ở đó.

" Ngạn Sơ, dù đang bệnh, vẫn không muốn về nghỉ ngơi ngay lúc này.

Lúc đó, trên gương mặt cậu hiện rõ vẻ kiên quyết.

"Hay để bọn tôi đi cùng cậu...

.

"

"Dụ đội trưởng, từ tối qua đến giờ tôi chưa ăn gì, tôi muốn ăn món mì tam tiên mà anh nấu, được không?"

Ngạn Sơ bất ngờ nở một nụ cười ấm áp, khiến lời định nói của mọi người nghẹn lại.

Ngạn Sơ lúc này vừa thân thiện lại vừa xa cách, Dụ Thần Chu không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ thấy dường như.

.

.

Cậu thiếu niên đẹp đẽ trước mắt đang dần rời xa họ.

Cửa một lần nữa đóng lại.

Nhưng lần này, bốn người ở ngoài, còn Ngạn Sơ ở trong.

Họ tất nhiên không quay về ký túc xá chờ, lo sợ Ngạn Sơ bị Vương Thế Cương bắt nạt, nên cả bốn người đứng gác ngoài cửa, khí thế đầy uy nghiêm.

Người đi ngang qua cũng không dám nhìn về phía này.

Bên trong, Ngạn Sơ nhẹ nhàng thở dài.

Cậu có thể đoán ra đã xảy ra chuyện gì.

Khi vừa bước vào công ty, cậu đã nhận được quá nhiều ánh nhìn: có người thương hại, có kẻ tò mò, có người ghét bỏ.

Từ sau khi ra tay với Giả Sùng hôm qua, Ngạn Sơ biết mình sẽ không được tha dễ dàng.

Ánh mắt của mọi người rõ ràng cho thấy trên mạng lại lan truyền những tin tức tiêu cực về cậu.

Ngạn Sơ không quan tâm thanh danh của mình, cậu chỉ lo liệu đồng đội có bị ảnh hưởng hay không.

Có những chuyện ngay từ đầu đã định sẵn. Từ lúc bước chân vào thế giới này, cậu đã hiểu rõ điều đó.

"Ông không cần lãng phí thời gian với tôi. Về chuyện hôm qua, tôi tuyệt đối không xin lỗi.

" Ngạn Sơ lạnh lùng nói, nhìn xuống người đại diện vừa từ từ bò dậy khỏi sàn. Trong mắt cậu ánh lên sự lạnh lùng vô cảm.

Lần đầu tiên, Vương Thế Cương nhìn thấy trong ánh mắt của Ngạn Sơ một vẻ không đáy, cảm xúc của cậu vô cùng ổn định. Dù gương mặt vẫn lạnh lùng như thường, nhưng lại toát ra luồng khí lạnh khiến người ta rùng mình.

"Tôi đã xem hợp đồng, chỉ còn vài ngày nữa là hết hạn. Cũng tốt, tôi không định gia hạn.

" Ngạn Sơ cười nhạt, nhưng nụ cười không chạm tới đôi mắt.

"Cậu.

.

.

" Vương Thế Cương kinh ngạc và sợ hãi, như thể đã đoán ra cậu sắp nói điều gì. Đôi mắt hắn trừng lớn.

"Tôi sẽ rời khỏi làng giải trí.

" Ngạn Sơ kiên định nói, ngón tay bỗng siết chặt. "Nên kết thúc rồi.

"

.

.

.

"Sao lâu vậy, họ có đang bàn chuyện gì không?"

"Lão Vương không định ép Ngạn Sơ ký thêm hợp đồng kiểu bá vương hay hiệp ước bất công nào đó chứ?"

Mọi người đã đợi rất lâu ngoài cửa nhưng không thấy ai ra, khiến Vưu Kỳ và Quan Sóc càng lúc càng lo lắng, đi đi lại lại trong hành lang.

"Hôm nay chắc chưa đến mức đó đâu, chúng ta cứ chờ xem. Hiện tại, Vương Thế Cương cũng không dám làm gì nữa.

" Tống Thức Án đã bắt đầu gọi thẳng tên người đại diện.

Rốt cuộc, những gì lão Vương đã làm thật không giống việc mà một con người bình thường có thể làm.

Cánh cửa kêu “két” một tiếng, Ngạn Sơ bình an vô sự bước ra.

Mọi người nhìn cậu từ đầu đến chân, thấy cậu không bị gì liền thở phào nhẹ nhõm.

Họ không vội hỏi Ngạn Sơ đã nói chuyện gì với người đại diện, chỉ ân cần đỡ cậu ấy.

“Bọn tôi mang cho cậu chút đồ ăn ngon. Bây giờ làm mì tam tiên có lẽ hơi muộn rồi, sợ cậu đói, ăn tạm chút gì đó lót bụng trước nhé, lát nữa tôi sẽ tự tay nấu cho cậu một bát mì, được không?” Dụ Thần Chu cười nói.

Ngạn Sơ ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.

Quan Sóc nhận thấy cả người Ngạn Sơ tràn đầy nhẹ nhõm và vui vẻ, có chút khó hiểu.

Anh liếc mắt ra hiệu cho Vưu Kỳ, đối phương liền lấy điện thoại ra từ túi, ngượng ngùng gãi gãi mũi: “Tiểu Ngạn Tử, điện thoại bọn tôi lấy về cho cậu rồi, nhưng hết pin, để tôi sạc đầy rồi đưa lại cho cậu nhé.

“Ừ.