Sau Khi Hoà Ly, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Sau Khi Hoà Ly, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Cập nhật: 27/12/2024
Tác giả: Vân Kiều
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 95
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Ngược
Truyện Sủng
Cổ Đại
     
     

Phó Nhiêu bị dẫn đến hậu điện của cung Phỉ Thúy, trong viện bày một cái ghế dài, đã có hai gã thái giám cầm côn chờ tại nơi này.

Dọc đường nàng quan sát thấy Thục Phi đã bố trí không ít nhân thủ ở hậu điện, có lẽ nàng ta định phạm phải sai lầm lớn nhất trần đời, hôm nay muốn đánh cho nàng sống dở chết dở, một khi thân thể nữ tử bị tổn thương thì không thể vào cung làm phi.

Không cần phải nói, nhất định Thục Phi đã biết chuyện của nàng và Hoàng đế, bằng không nàng ta sẽ không bất chấp mạo hiểm.

Trốn thì trốn không thoát, càng giằng co càng hại cho đứa bé.

Nàng chỉ có thể trì hoãn, kéo dài tới khi có người tới cứu nàng.

Người Phó Nhiêu đã yếu ớt vô cùng, lần bị kinh sợ này khiến tinh thần căng thẳng cao độ, trán toát ra đầy mồ hôi, đầu gối nàng mềm nhũn, ngã xuống đất.

Cung nhân không kịp trở tay, tiến lên nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tuyết, bị dọa hết hồn, vội vàng đi bẩm Thục Phi.

Thục Phi nghe tin để lại hai ma ma ngăn cản áp lực từ bên ngoài, nhanh chóng sải bước về phía hậu viện, thấy Phó Nhiêu nằm trên mặt đất hơi thở mong manh, không khỏi ngẩn người: “Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ định giả ngất tránh một kiếp? Vô dụng thôi, người đâu, kéo nàng ta lên, đánh rồi nói sau.

Hai gã nội thị muốn nhấc cánh tay Phó Nhiêu lên, nào ngờ, bỗng nhiên trước mắt họ chợt lóe lên ánh kim, hai người bị cây ngân châm bắn trúng đồng tử, than ôi một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, cây ngân châm cuối cùng trong tay Phó Nhiêu bắn về phía mặt Thục Phi, đúng lúc Thục Phi nghiêng người, ngân châm kia bắn tới dưới tai nàng ta.

“A!

Nàng ta đau đớn thét một tiếng chói tai, ngã ngửa ra sau, còn kéo theo cung nữ sau lưng cùng ngã xuống đất.

Phó Nhiêu nhân cơ hội trốn vào một góc, thở hổn hển nói: “Thục Phi đã trúng độc, nếu các ngươi không cứu nàng ta, một canh giờ sau nàng ta ắt phải chết.

Phó Nhiêu đành phải dùng kế này đe doạ các nàng.

Quả nhiên, những cung nhân còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, Phó Nhiêu là y nữ nổi tiếng, các nàng không dám không tin.

Thục Phi cũng điên tiết, rút ngân châm bên tai ra, chỉ vào Phó Nhiêu, gầm lên với đôi mắt độc địa: “Mặc kệ ta, đánh chết nàng ta cho ta, nếu không thì các ngươi chết!

Mấy cung nữ do dự hồi lâu, lần lượt khuyên nhủ một phen, kéo dài rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng vẫn bị dáng vẻ dữ tợn của Thục Phi gào cho hoảng sợ, tay chân luống cuống, lũ lượt xông tới chỗ Phó Nhiêu.

Hai cung nhân đồng thời nhào tới túm lấy cánh tay của nàng, nàng khó nhọc hất ra, nôn ra một ngụm nước chua, đứng vịn tường, ngày bé nàng lớn lên trong cảnh kham khổ, người luôn luôn khỏe mạnh, không ngờ khi mang thai lại yếu ớt đến nhường này, bây giờ nàng lực bất tòng tâm.

Ngay lập tức, bụng dâng lên cơn buồn nôn, cả người mềm nhũn vô lực, như lá khô rụng xuống đất, nàng nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn nỗi tuyệt vọng.

Có thể sẽ không giữ được đứa bé.

Nghĩ tới con muốn rời khỏi nàng, cuối cùng nỗi đau trong lòng nặng trĩu, hốc mắt nàng đau đớn giàn giụa nước mắt, trán đổ mồ hôi nhễ nhại, đồng thời rơi xuống cát bụi cùng với những giọt lệ lặng lẽ trào ra từ khoé mắt.

Thục Phi gầm thét hệt như ác ma, vẫn quanh quẩn bên tai nàng: “Đánh chết nàng ta, nàng ta chỉ là là một y nữ, hôm nay bổn cung lấy danh nghĩa nàng ta hành thích để trừng trị, dù là bệ hạ cũng tìm không được chỗ sai...

.

Phó Nhiêu nở nụ cười mỉa mai, ý thức đã dần trở nên mơ hồ, mặc cho cung nữ kéo lê nàng đến ghế dài.

Đúng lúc này, một tiếng động phá cửa muốn vào: “Trẫm xem ai dám động đến nàng!

Ngay sau đó cửa hậu viện bị người đá văng, hơn mười tên thị vệ giáp đen nối đuôi nhau xông vào.

Trong tầm mắt, một bóng người vàng rực đi ngược sáng, đạp lên hàng vạn tia sáng vàng sải bước vào trong.

“Nhiêu Nhiêu!

Khoảnh khắc trước mắt nàng bỗng tối sầm, nàng được một cánh tay mạnh mẽ ôm vào lòng.

Hoàng đế chưa bao giờ thấy Phó Nhiêu yếu ớt như thế này, tựa như chiếc lá khô nằm rạp trên mặt đất, một giây sau liền bị gió hất đi, cảm giác sợ hãi và tức giận này đan xen trong lòng chàng, cánh tay chàng gần như căng thành trường cung, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng vào lồng ngực.

Vũ Lâm vệ nhanh chóng khống chế tất cả cung nhân, chỉ còn lại Thục Phi ngã ngồi trên mặt đất, hoang mang nhìn cảnh trước mặt, run lẩy bẩy, nàng ta túm góc váy, liên tục co rúm người về sau.

Nàng ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, vụng về biện hộ cho mình: “Bệ hạ, bệ hạ, hôm nay Phó Nhiêu mượn cơ hội khám bệnh, mưu đồ hành thích thần thiếp, chàng xem, chỗ này của thần thiếp bị nàng ta xuyên một cây ngân châm.

.

.

Lời còn chưa dứt, nàng ta đã nước mắt lưng tròng, run rẩy bò về phía Hoàng đế, khóc đến mức lê hoa đái vũ mà nói: “Bệ hạ, thần thiếp đã nhiều lần nghe lời chàng, không so đo với nàng ta, ai biết nàng ta lại ôm hận trong lòng.

.

. Nếu chàng không tin, có thể hỏi cung nữ bên cạnh thần thiếp, rõ ràng thần thiếp chỉ bị cảm lạnh, nhưng nàng ta cứ khăng khăng nói thần thiếp trúng độc, nhất quyết bắt thần thiếp cởi y phục cho nàng ta châm cứu.

.

.

Hoàng đế không hề nhìn nàng ta, chỉ vén mớ tóc loà xoà trên trán Phó Nhiêu ra, lộ ra một khuôn mặt gầy như cánh ve sầu, ánh mắt nàng đờ đẫn ngơ ngác, bị kinh sợ, không biết đang nhìn nơi nào, cái miệng nhỏ nhắn đã lạnh đến mức vừa đỏ vừa cứng đờ.

.

.

Chàng chưa bao giờ thấy nàng như vậy, như thể nàng đã mất sức sống.

Nhớ lại hôm qua, gương mặt nàng tươi tắn, tự tin hào phóng.

.

.

Lòng Hoàng đế đau đớn, chậm rãi bế nàng lên, như sợ làm bẩn mắt nàng, nhẹ nhàng ấn cơ thể nàng vào lòng.

Phó Nhiêu ôm lấy cổ chàng theo bản năng, mệt mỏi nhắm mắt trong ngực chàng.

Mặt trời mùa đông bị cành khô um tùm đầu viện chia cắt, ánh sáng rải rác khắp nơi.

Lúc này Hoàng đế mới nhìn Thục Phi, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng, giống như nhìn một người cực kỳ xa lạ.

Thục Phi nhìn thấy cảnh này đã sững người.

Sở dĩ nàng ta dám ra tay tàn nhẫn là vì chắc chắn trong lòng Hoàng đế không quá coi trọng Phó Nhiêu, Phó Nhiêu đã động tay động chân với nàng ta, nàng ta có đầy đủ lý do để xử trí một Thái y có mưu đồ hành thích mình với địa vị là cung phi nhất phẩm.

Trước đó nàng ta đã tính toán xong, bây giờ là lúc Hoàng đế thị triều, thời điểm nàng ta được sủng ái nhất, Hoàng đế cũng chưa từng bỏ bê nửa ngày triều chính vì nàng ta.

Nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng vị Hoàng đế trước nay luôn lạnh lùng và tự kiềm chế, sẽ vì một nữ nhân mà bỏ lại triều thần đứng đầy điện.

Nhưng giờ đây, Hoàng đế chẳng những kịp thời chạy tới, mà còn bảo vệ Phó Nhiêu rất chặt chẽ.

Điều này chứng tỏ rằng, chàng đối xử Phó Nhiêu rất khác thường.

Thục Phi như bị giội một chậu nước lạnh, máu khắp người đóng băng.

Hoàng đế chẳng buồn nhìn nàng ta thêm, rời ánh mắt khỏi người nàng ta, nhìn ra ngoài cửa, bình tĩnh cất tiếng: “Xử tử những người liên quan đến cung Phỉ Thúy, những người khác xử phạt vào Dịch đình làm nô lệ, Thục Phi trừng phạt nặng hai mươi đại bản, giáng thành Tần.

Thục Phi nghe vậy, con ngươi đột nhiên trợn to, lóe ánh tia máu, dồn sức bò về phía trước, ôm lấy chân Hoàng đế bước ra ngoài: “Bệ hạ, sao chàng không hỏi phải trái đúng sai, là Phó Nhiêu muốn hành thích thần thiếp đấy, bệ hạ, thần thiếp hầu hạ chàng từng ấy năm, sinh hạ Đại Công chúa, sinh hạ Hoàng tử khỏe mạnh duy nhất cho chàng, sao chàng có thể đối xử với thần thiếp như vậy chứ, lẽ nào mười mấy năm tình cảm của thần thiếp và chàng lại thua một ả y nữ vô đức vô tài sao?”

Hoàng đế nghe thấy lời này, một ngụm máu ứ dâng trào trong lòng, một cước đá văng Thục Phi, thẹn quá hóa giận quát: “Ngươi còn mặt mũi nhắc tới mười mấy năm tình cảm ư? Những năm này trẫm đã để ngươi thiệt thòi? Đúng là ngươi sinh hạ một trai một gái, nhưng ngươi có công lao là có thể làm xằng làm bậy sao? Nếu như không phải bận tâm Lăng Nhi, ngươi nghĩ trẫm còn giữ ngươi lại cung Phỉ Thúy không?”

Thục Phi bị chàng đá một cước ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng nàng ta hoàn toàn không quan tâm, mặc cho trâm ngọc rơi lả tả, tóc tai rối bù, nằm rạp bò qua, sau đó ôm lấy ủng đen của chàng khóc rống lên.

“Bệ hạ, chàng có thể sủng hạnh người mới, chẳng lẽ không để cho người cũ một con đường sống sao?”

Hoàng đế hít sâu một hơi, môi mỏng mím thành một đường thẳng sắc bén, chàng im lặng nhìn nàng ta, thừa biết Thục Phi có chút ỷ sủng mà kiêu, song chưa từng nghĩ nàng ta càn quấy đến mức này.

Chàng im lặng hồi lâu, chậm rãi đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Trẫm nể tình Lăng Nhi, không truyền việc này ra ngoài, giữ lại chút mặt mũi cho ngươi, mà ngươi, giam cầm trong cung Phỉ Thúy, không được bước ra ngoài nửa bước.

Bỏ lại lời này, Hoàng đế ôm chặt Phó Nhiêu, bước nhanh ra cửa viện.

Giam cầm.

.

. Giam cầm.

.

.

Thục Phi ngơ ngác trong chốc lát, ánh mắt vô hồn đảo qua lại vài lần, ý thức được điều gì đó, nàng ta đột nhiên nằm rạp bò về phía cửa, gào với bóng lưng cao lớn của Hoàng đế: “Bệ hạ, thần thiếp có sai, nhưng thần thiếp vẫn chưa làm gì nàng ta, về phần chàng trừng phạt thần thiếp nặng như thế này, có khác nào chàng muốn lấy mạng của thần thiếp không, chẳng qua là thần thiếp ức hiếp một y nữ thôi mà, lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì chạm đến giới hạn…”

Nàng ta còn chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy bóng dáng cao ngất trước mặt khựng lại một lát, chàng quay đầu, ánh mắt tựa ngàn cân mang theo một tia sắc bén bắn về phía mình.

“Bây giờ trẫm nói cho ngươi biết, Phó Nhiêu chính là giới hạn của trẫm!