Lão Lưu kinh ngạc ngã ngồi xuống đất kêu bùm một tiếng, hai môi run rẩy sợ tới mức không nói nên lời.
Nguyệt Đức sờ con bò già vất vả, con bò già cảm kích cọ vào người nàng.
Nguyệt Đức không cảm thấy có gì đó không đúng, tự hỏi tự nói: “Không cần cảm ơn, lão Lưu à, ông để cho con bò già này nghỉ ngơi nhé hoặc là cho nó ăn cỏ một lúc là được rồi.
”
Lão Lưu còn chưa hoàn hồn cứ như vậy nhìn Nguyệt Đức đi xa.
Nguyệt Đức trở về nhà phát hiện cái chum đựng con rùa kia cứ kêu cạch cạch.
Nàng bước lên trước xem, bốn chân của con rùa đó không ngừng bơi, dường như muốn đi ra, mai rùa va chạm vào cái chum phát ra tiếng kêu cạch cạch.
Sau khi con rùa thấy Nguyệt Đức thì cái miệng khép mở không ngừng, dường như cực kỳ lo lắng.
Nhưng lại giống như đang nói chuyện?
Nguyệt Đức lắc đầu dẹp bỏ những suy nghĩ hoang đường đó đi, nàng tưởng rằng nó đói bụng cho nên hái một cây củ cải cho nó rồi đi vào nhà.
Ô Chước Chước còn đang điên cuồng duỗi chân nhưng không thể ra được.
Nguyệt Đức không muốn ăn cơm trưa, cảm giác cả người có sức nhưng lại lảo đảo.
Chẳng lẽ đây là lý do phu quân không cho nàng làm việc sao?!
Nàng trở về phòng ngủ, nằm lên giường, cảm thấy cả người nóng bừng không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!