Chương 1 - Sống Lại?
Chương 2 - Kiếp Trước Bi Thảm
Chương 3 - “Chồng Trước” Độc Ác Và Biến Thái
Chương 4 - Giọng Nói Kỳ Lạ
Chương 5 - Nghe Được Tiếng Lòng?
Chương 6 - Hôm Nay... Là Hôn Lễ Của Chúng Ta Sao?
Chương 7 - Cầu Vồng Sau Mưa
Chương 8 - Tâm Trạng Hoang Mang
Chương 9 - Thái Lãnh Hàn Tự Vả
Chương 10 - Thái Lãnh Hàn Tiếc Nuối
Chương 11 - Triệu Uyển Nhu Sòng Phẳng
Chương 12 - Triệu Uyển Nhu Quyết Định Báo Thù
Chương 13 - Nửa Đêm Ai Gõ Cửa Phòng?
Chương 14 - Chua Đến Ngọt Ngào
Chương 15 - Thái Lãnh Hàn Làm “Công Tác Tư Tưởng” Với Bản Thân
Chương 16 - Thái Lãnh Hàn Tủi Thân
Chương 17 - Thái Lãnh Hàn Đang Đè Nén Đau Đớn?
Chương 18 - Sự Quan Tâm Thầm Lặng
Chương 19 - “Con Trai” Của Thái Lãnh Hàn
Chương 20 - Buổi Sáng Trong Lành
Chương 21 - Tình Nghĩa Bạn Bè
Chương 22 - Sao Lại Đi Công Tác Vào Lúc Này?
Chương 23 - Anh... Nỡ Sao?
Chương 24 - Cùng Nhau Ăn Sáng
Chương 25 - Chuyện Cũ Đáng Yêu
Chương 26 - Cố Gắng Ăn Sáng Cùng Cô
Chương 27 - Tấm Lòng Đáng Trân Trọng
Chương 28 - Em Sẽ Ở Nhà Chờ Anh Về
Chương 29 - Thái Lãnh Hàn Trở Mặt
Chương 30 - Tổng Giám Đốc Bị “Sang Chấn Tâm Lý”?
Chương 31 - Triệu Uyển Nhu Suy Đoán
Chương 32 - Thái Lãnh Hàn Mất Bình Tĩnh
Chương 33 - Thái Lãnh Hàn Nói Lời Dối Lòng
Chương 34 - Cô Thích Cái Gì Hắn Cũng Sẽ Thích Theo
Chương 35 - Anh Đâu Phải Là “Người Khác”?
Chương 36 - Vừa Cảm Động Vừa Bực Mình
Chương 37 - Thái Lãnh Hàn Muốn Ôm Ôm
Chương 38 - Khẩn Trương, Căng Thẳng
Chương 39 - Tuyệt Kỹ Quen Thuộc Và Ưng Ý Nhất
Chương 40 - Khác Biệt Quá Lớn
Chương 41 - Khao Khát, Ước Ao
Chương 42 - Tự Khinh Bỉ Bản Thân
Chương 43 - Cảm Thấy Tội Lỗi
Chương 44 - “Con Ly Hôn Với Nó Đi!”
Chương 45 - Đau Đớn Và Chua Xót
Chương 46 - Thái Lãnh Hàn Vs Bố Vợ
Chương 47 - Cầu Xin
Chương 48 - Vừa Tức Vừa Buồn Cười
Chương 49 - Thăm Dò Và Nghĩ Lại
Chương 50 - Hạ Quyết Định
Chương 51 - Hỗn Độn Rất Nhiều Cảm Xúc
Chương 52 - “Bán Đứng” Bạn Bè
Chương 53 - Âm Thầm Ghen Tị
Chương 54 - Áy Náy Và Chột Dạ
Chương 55 - Khăn Choàng Cổ Thật Ấm
Chương 56 - Thái Lãnh Hàn Càng Lúc Càng Quái Dị
Chương 57 - “Nữ Vương” Tức Giận
Chương 58 - Thái Lãnh Hàn Muốn Đánh Bạn Bè
Chương 59 - Chiếc Khăn Choàng Cổ Bị Vứt Đi Rồi
Chương 60 - Thái Lãnh Hàn Muốn Thảo Đơn Ly Hôn
Chương 61 - Điều Tra
Chương 62 - Có Sữa Uống
Chương 63 - Không Còn Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 64 - Giá Của Ly Sữa
Chương 65 - Có Biến Rồi!
Chương 66 - Cảnh Giác Cao Độ
Chương 67 - Thái Lãnh Hàn Mà Ngoại Tình Sao?
Chương 68 - Nảy Sinh Rất Nhiều Nghi Vấn
Chương 69 - Thái Lãnh Hàn Đang Có Tâm Sự
Chương 70 - Niềm Tin Của Triệu Uyển Nhu
Chương 71 - “Ánh Trăng Sáng” Trong Lòng Của Thái Lãnh Hàn?
Chương 72 - Ghen?
Chương 73 - Ai Đã Đánh Thái Lãnh Hàn?
Chương 74 - Không Khí Quái Lạ
Chương 75 - Món Ăn Trân Quý
Chương 76 - Tổng Giám Đốc Hóa Thành Cún To
Chương 77 - Cùng Nhau Ăn Sáng
Chương 78 - Niềm Vui Tăng Lên
Chương 79 - Có Chút Nhớ Nhung
Chương 80 - Liên Tục Nghĩ Đến Hắn
Chương 81 - Em Trai Của Thái Lãnh Hàn
Chương 82 - Tức Giận Vì Hắn
Chương 83 - Những Lời Bẩn Thỉu
Chương 84 - Lửa Giận Ngập Trời
Chương 85 - Thỏ Giẫm Chó
Chương 86 - Tiềm Chất Bạo Lực
Chương 87 - Triệu Uyển Nhu Bị Thương Sao?
Chương 88 - Không Thể Liên Lạc
Chương 89 - Phải Giữ Được An Toàn Cho Uyển Nhu
Chương 90 - Lo Lắng Và Hốt Hoảng
Chương 91 - Phòng Vệ Chính Đáng
Chương 92 - Anh Là “Hàn Chó Điên” Sao?
Chương 93 - Triệu Uyển Nhu Bị Đau Rồi Sao?
Chương 94 - Lên Đi, Tôi Cõng Em.
Chương 95 - Triệu Uyển Nhu Tức Giận Rồi Sao?
Chương 96 - Cún To Tủi Thân
Chương 97 - Triệu Uyển Nhu Ngã Bệnh
Chương 98 - “Đồng Vợ, Đồng Chồng, Xứng Lứa Vừa Đôi”?
Chương 99 - Những Ưu Điểm Của Cậu Chủ
Chương 100 - “Sứ Giả” Giúp Hâm Nóng Tình Cảm
Chương 101 - Thái Lãnh Hàn Vừa Mừng Vừa Lo
Chương 102 - Tình Nghĩa Bạn Bè Khi Gặp Khó Khăn
Chương 103 - Về Nhà
Chương 104 - Choáng Váng Ngã Quỵ
Chương 105 - Sao Có Thể Không Lo Lắng?
Chương 106 - Đút Cháo
Chương 107 - Anh Mau Đến Đây, Ngồi Xuống, Cởi Áo Ra!
Chương 108 - Thoa Thuốc Cho Nhau
Chương 109 - Ám Chỉ
Chương 110 - Ngủ Cùng Nhau
Chương 111 - Ảo Não Và Ủ Rũ
Chương 112 - Không Cho Phép Bất Cứ Ai Mang Thái Lãnh Hàn Ra Đùa
Chương 113 - Say Rượu Nói Chuyện
Chương 114 - Men Say Đưa Lối Dẫn Đường
Chương 115 - Thái Lãnh Hàn Không Yêu Cô?
Chương 116 - Mượn Rượu Làm Càn Cũng Được
Chương 117 - Tôi Không Bao Giờ Bỏ Mặc Em.
Chương 118 - Anh Có Thoải Mái Không?
Chương 119 - Tra Tấn Đến Khổ Sở
Chương 120 - Bị Hôn Đến Ngất Đi
Chương 121 - Tổng Giám Đốc Lại Bị “Sang Chấn Tâm Lý”
Chương 122 - Mẹ Kế Của Thái Lãnh Hàn?
Chương 123 - PK Tay Đôi Không Nhân Nhượng
Chương 124 - Thắng Tuyệt Đối
Chương 125 - Tiếp Tục Đấu Võ Mồm
Chương 126 - Vảy Ngược Của Thái Lãnh Hàn
Chương 127 - Thái Lãnh Hàn Pk Mẹ Kế
Chương 128 - Vừa Khao Khát Vừa Tự Ti
Chương 129 - Khách VIP Siêu Siêu VIP
Chương 130 - Đổi Thức Uống Của Anh Ấy
Chương 131 - Bị Khinh Thường
Chương 132 - Tôi Có Bằng Chứng Sẵn Đây Luôn Rồi!
Chương 133 - Rối Rắm Một Mình
Chương 134 - Tại Sao Tôi Phải Hối Hận?
Chương 135 - Ghen Tị Và Tủi Thân
Chương 136 - Món Quà Tặng
Chương 137 - Tặng Quà Cũng Phải Có Lý Do
Chương 138 - Xem Như Người Thân
Chương 139 - Vạch Ra Vết Sẹo Trong Lòng
Chương 140 - Em Có Để Ý Không?
Chương 141 - Anh Có Chê Tôi Không?
Chương 142 - Quá Khứ Của Thái Lãnh Hàn
Chương 143 - Điều Mà Thái Lãnh Hàn Để Tâm
Chương 144 - Đứng Sau Lưng Chống Đỡ Bầu Trời
Chương 145 - “Cơm Chó” Bay Tung Tóe
Chương 146 - Tự Giễu Chính Mình
Chương 147 - Chuyện Cũ Của Triệu Uyển Nhu
Chương 148 - Về Nhà Ăn Cơm?
Chương 149 - “Cuộc Cạnh Tranh” Giữa Người Và Chó
Chương 150 - Âm Thầm Nghẹn Khuất
Chương 151 - Căng Thẳng Đến Cứng Đờ Cả Người
Chương 152 - Cả Hai Đều Tủi Thân
Chương 153 - Một Tin Tốt
Chương 154 - Thương Xót
Chương 155 - Mủi Lòng
Chương 156 - Nhung Nhớ
Chương 157 - Hối Hận Muốn Xanh Ruột
Chương 158 - Ngốc Nghếch Đến Khiến Cô Đau Lòng
Chương 159 - Triệu Uyển Nhu Muốn Hắn Xin Lỗi?
Chương 160 - Thái Lãnh Hàn Ngã Xuống
Chương 161 - Triệu Uyển Nhu Đang Khóc?
Chương 162 - Cô “Uy Hiếp” Hắn
Chương 163 - Tin Tưởng
Chương 164 - Mùa Xuân Trở Lại
Chương 165 - Tôi Làm Anh Ấy Phiền Lòng?
Chương 166 - Chuyện Cũ Thời Niên Thiếu
Chương 167 - Sự Tích “Chó Điên”
Chương 168 - Anh Ấy Thì Có Lỗi Gì?
Chương 169 - Chị Đừng Có Bắt Ép Anh Ấy.
Chương 170 - Người Tài Xế Taxi Tốt Bụng?
Chương 171 - Thái Lãnh Hàn Khóc Sao?
Chương 172 - Tôi… Không Giận Em.
Chương 173 - Em… Đã Biết Được… Những Gì?
Chương 174 - “Uy Hiếp”?
Chương 175 - Đang Được Cô… Hôn?
Chương 176 - “Bữa Cơm Đầy Nụ Hôn”
Chương 177 - Suy Nghĩ Vẩn Vơ
Chương 178 - Trống Trải Và Bất An
Chương 179 - Em Mệt Sao?
Chương 180 - Tình Địch Đầu Tiên?
Chương 181 - Em… Làm Gì Thế?
Chương 182 - Sóng Bước Bên Nhau
Chương 183 - Yêu Thầm?
Chương 184 - Người Đó… Là Ai?
Chương 185 - Có Phải Là Em Ép Buộc Anh Đâu?
Chương 186 - Chủ Động Hôn
Chương 187 - Người Bạn Mới
Chương 188 - Đối Lập
Chương 189 - Chia Sẻ Tâm Sự
Chương 190 - Thái Lãnh Hàn Trở Lại “Kiếp Trước”?
Chương 191 - Cảnh Tượng Đau Lòng
Chương 192 - Anh Bình Tĩnh Một Chút Đi!
Chương 193 - Cảm Xúc Tiêu Cực Bùng Phát
Chương 194 - Không Còn Nhà Nữa
Chương 195 - Hoang Mang Và Bất An
Chương 196 - Tỉnh Mộng
Chương 197 - Ý Đồ Hôn Trộm
Chương 198 - Cắn Răng Nuốt Giận
Chương 199 - Lặng Lẽ So Đo
Chương 200 - Băn Khoăn Tự Trách
Chương 201 - Vừa Thương Vừa Tức
Chương 202 - Không Hối Hận, Đúng Không?
Chương 203 - Chuẩn Bị Khiêu Vũ Và Đấu Giá?
Chương 204 - Tiêu Tiền Của Chồng
Chương 205 - Nghiêm Túc Tức Giận
Chương 206 - Chột Dạ?
Chương 207 - Chật Vật
Chương 208 - Tình Địch Đáng Gờm Nhất
Chương 209 - Khích Tướng Vụng Về
Chương 210 - Vết Sẹo Của Thái Lãnh Hàn
Chương 211 - Ơn Cũ
Chương 212 - Tình Địch Chính Thức
Chương 213 - Nhìn Nhau Tóe Lửa
Chương 214 - “Bùa Hộ Mạng”?
Chương 215 - Chua Xót Và Băn Khoăn
Chương 216 - Lại Nghĩ Ngợi Linh Tinh
Chương 217 - Dấu Hiệu Tốt Đẹp
Chương 218 - Phúc Lợi Riêng
Chương 219 - Hắn Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 220 - Lúng Túng
Chương 221 - Trong Lòng Của Hắn Vô Cùng Sợ Hãi
Chương 222 - Vâng, Em Nghe Lời Anh.
Chương 223 - Ai Phải Tin Tưởng Ai?
Chương 224 - Uyển Nhu! Cho Anh Nhé?
Chương 225 - Chấp Nhận Tàn Nhẫn Với Chính Bản Thân
Chương 226 - Anh Không Muốn Em Nữa Sao?
Chương 227 - Một Chốn Đào Nguyên Tiên Cảnh
Chương 228 - Triệu Uyển Nhu Hoảng Hốt
Chương 229 - Thái Lãnh Hàn Tự Đập Đầu Mình
Chương 230 - Sảng Khoái Tột Đỉnh
Chương 231 - Cuồng Phong Bão Tố?
Chương 232 - Là Thực Hay Mơ?
Chương 233 - Thái Lãnh Hàn Chảy Máu Mũi
Chương 1 - Sống Lại?
Chương 2 - Kiếp Trước Bi Thảm
Chương 3 - “Chồng Trước” Độc Ác Và Biến Thái
Chương 4 - Giọng Nói Kỳ Lạ
Chương 5 - Nghe Được Tiếng Lòng?
Chương 6 - Hôm Nay... Là Hôn Lễ Của Chúng Ta Sao?
Chương 7 - Cầu Vồng Sau Mưa
Chương 8 - Tâm Trạng Hoang Mang
Chương 9 - Thái Lãnh Hàn Tự Vả
Chương 10 - Thái Lãnh Hàn Tiếc Nuối
Chương 11 - Triệu Uyển Nhu Sòng Phẳng
Chương 12 - Triệu Uyển Nhu Quyết Định Báo Thù
Chương 13 - Nửa Đêm Ai Gõ Cửa Phòng?
Chương 14 - Chua Đến Ngọt Ngào
Chương 15 - Thái Lãnh Hàn Làm “Công Tác Tư Tưởng” Với Bản Thân
Chương 16 - Thái Lãnh Hàn Tủi Thân
Chương 17 - Thái Lãnh Hàn Đang Đè Nén Đau Đớn?
Chương 18 - Sự Quan Tâm Thầm Lặng
Chương 19 - “Con Trai” Của Thái Lãnh Hàn
Chương 20 - Buổi Sáng Trong Lành
Chương 21 - Tình Nghĩa Bạn Bè
Chương 22 - Sao Lại Đi Công Tác Vào Lúc Này?
Chương 23 - Anh... Nỡ Sao?
Chương 24 - Cùng Nhau Ăn Sáng
Chương 25 - Chuyện Cũ Đáng Yêu
Chương 26 - Cố Gắng Ăn Sáng Cùng Cô
Chương 27 - Tấm Lòng Đáng Trân Trọng
Chương 28 - Em Sẽ Ở Nhà Chờ Anh Về
Chương 29 - Thái Lãnh Hàn Trở Mặt
Chương 30 - Tổng Giám Đốc Bị “Sang Chấn Tâm Lý”?
Chương 31 - Triệu Uyển Nhu Suy Đoán
Chương 32 - Thái Lãnh Hàn Mất Bình Tĩnh
Chương 33 - Thái Lãnh Hàn Nói Lời Dối Lòng
Chương 34 - Cô Thích Cái Gì Hắn Cũng Sẽ Thích Theo
Chương 35 - Anh Đâu Phải Là “Người Khác”?
Chương 36 - Vừa Cảm Động Vừa Bực Mình
Chương 37 - Thái Lãnh Hàn Muốn Ôm Ôm
Chương 38 - Khẩn Trương, Căng Thẳng
Chương 39 - Tuyệt Kỹ Quen Thuộc Và Ưng Ý Nhất
Chương 40 - Khác Biệt Quá Lớn
Chương 41 - Khao Khát, Ước Ao
Chương 42 - Tự Khinh Bỉ Bản Thân
Chương 43 - Cảm Thấy Tội Lỗi
Chương 44 - “Con Ly Hôn Với Nó Đi!”
Chương 45 - Đau Đớn Và Chua Xót
Chương 46 - Thái Lãnh Hàn Vs Bố Vợ
Chương 47 - Cầu Xin
Chương 48 - Vừa Tức Vừa Buồn Cười
Chương 49 - Thăm Dò Và Nghĩ Lại
Chương 50 - Hạ Quyết Định
Chương 51 - Hỗn Độn Rất Nhiều Cảm Xúc
Chương 52 - “Bán Đứng” Bạn Bè
Chương 53 - Âm Thầm Ghen Tị
Chương 54 - Áy Náy Và Chột Dạ
Chương 55 - Khăn Choàng Cổ Thật Ấm
Chương 56 - Thái Lãnh Hàn Càng Lúc Càng Quái Dị
Chương 57 - “Nữ Vương” Tức Giận
Chương 58 - Thái Lãnh Hàn Muốn Đánh Bạn Bè
Chương 59 - Chiếc Khăn Choàng Cổ Bị Vứt Đi Rồi
Chương 60 - Thái Lãnh Hàn Muốn Thảo Đơn Ly Hôn
Chương 61 - Điều Tra
Chương 62 - Có Sữa Uống
Chương 63 - Không Còn Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 64 - Giá Của Ly Sữa
Chương 65 - Có Biến Rồi!
Chương 66 - Cảnh Giác Cao Độ
Chương 67 - Thái Lãnh Hàn Mà Ngoại Tình Sao?
Chương 68 - Nảy Sinh Rất Nhiều Nghi Vấn
Chương 69 - Thái Lãnh Hàn Đang Có Tâm Sự
Chương 70 - Niềm Tin Của Triệu Uyển Nhu
Chương 71 - “Ánh Trăng Sáng” Trong Lòng Của Thái Lãnh Hàn?
Chương 72 - Ghen?
Chương 73 - Ai Đã Đánh Thái Lãnh Hàn?
Chương 74 - Không Khí Quái Lạ
Chương 75 - Món Ăn Trân Quý
Chương 76 - Tổng Giám Đốc Hóa Thành Cún To
Chương 77 - Cùng Nhau Ăn Sáng
Chương 78 - Niềm Vui Tăng Lên
Chương 79 - Có Chút Nhớ Nhung
Chương 80 - Liên Tục Nghĩ Đến Hắn
Chương 81 - Em Trai Của Thái Lãnh Hàn
Chương 82 - Tức Giận Vì Hắn
Chương 83 - Những Lời Bẩn Thỉu
Chương 84 - Lửa Giận Ngập Trời
Chương 85 - Thỏ Giẫm Chó
Chương 86 - Tiềm Chất Bạo Lực
Chương 87 - Triệu Uyển Nhu Bị Thương Sao?
Chương 88 - Không Thể Liên Lạc
Chương 89 - Phải Giữ Được An Toàn Cho Uyển Nhu
Chương 90 - Lo Lắng Và Hốt Hoảng
Chương 91 - Phòng Vệ Chính Đáng
Chương 92 - Anh Là “Hàn Chó Điên” Sao?
Chương 93 - Triệu Uyển Nhu Bị Đau Rồi Sao?
Chương 94 - Lên Đi, Tôi Cõng Em.
Chương 95 - Triệu Uyển Nhu Tức Giận Rồi Sao?
Chương 96 - Cún To Tủi Thân
Chương 97 - Triệu Uyển Nhu Ngã Bệnh
Chương 98 - “Đồng Vợ, Đồng Chồng, Xứng Lứa Vừa Đôi”?
Chương 99 - Những Ưu Điểm Của Cậu Chủ
Chương 100 - “Sứ Giả” Giúp Hâm Nóng Tình Cảm
Chương 101 - Thái Lãnh Hàn Vừa Mừng Vừa Lo
Chương 102 - Tình Nghĩa Bạn Bè Khi Gặp Khó Khăn
Chương 103 - Về Nhà
Chương 104 - Choáng Váng Ngã Quỵ
Chương 105 - Sao Có Thể Không Lo Lắng?
Chương 106 - Đút Cháo
Chương 107 - Anh Mau Đến Đây, Ngồi Xuống, Cởi Áo Ra!
Chương 108 - Thoa Thuốc Cho Nhau
Chương 109 - Ám Chỉ
Chương 110 - Ngủ Cùng Nhau
Chương 111 - Ảo Não Và Ủ Rũ
Chương 112 - Không Cho Phép Bất Cứ Ai Mang Thái Lãnh Hàn Ra Đùa
Chương 113 - Say Rượu Nói Chuyện
Chương 114 - Men Say Đưa Lối Dẫn Đường
Chương 115 - Thái Lãnh Hàn Không Yêu Cô?
Chương 116 - Mượn Rượu Làm Càn Cũng Được
Chương 117 - Tôi Không Bao Giờ Bỏ Mặc Em.
Chương 118 - Anh Có Thoải Mái Không?
Chương 119 - Tra Tấn Đến Khổ Sở
Chương 120 - Bị Hôn Đến Ngất Đi
Chương 121 - Tổng Giám Đốc Lại Bị “Sang Chấn Tâm Lý”
Chương 122 - Mẹ Kế Của Thái Lãnh Hàn?
Chương 123 - PK Tay Đôi Không Nhân Nhượng
Chương 124 - Thắng Tuyệt Đối
Chương 125 - Tiếp Tục Đấu Võ Mồm
Chương 126 - Vảy Ngược Của Thái Lãnh Hàn
Chương 127 - Thái Lãnh Hàn Pk Mẹ Kế
Chương 128 - Vừa Khao Khát Vừa Tự Ti
Chương 129 - Khách VIP Siêu Siêu VIP
Chương 130 - Đổi Thức Uống Của Anh Ấy
Chương 131 - Bị Khinh Thường
Chương 132 - Tôi Có Bằng Chứng Sẵn Đây Luôn Rồi!
Chương 133 - Rối Rắm Một Mình
Chương 134 - Tại Sao Tôi Phải Hối Hận?
Chương 135 - Ghen Tị Và Tủi Thân
Chương 136 - Món Quà Tặng
Chương 137 - Tặng Quà Cũng Phải Có Lý Do
Chương 138 - Xem Như Người Thân
Chương 139 - Vạch Ra Vết Sẹo Trong Lòng
Chương 140 - Em Có Để Ý Không?
Chương 141 - Anh Có Chê Tôi Không?
Chương 142 - Quá Khứ Của Thái Lãnh Hàn
Chương 143 - Điều Mà Thái Lãnh Hàn Để Tâm
Chương 144 - Đứng Sau Lưng Chống Đỡ Bầu Trời
Chương 145 - “Cơm Chó” Bay Tung Tóe
Chương 146 - Tự Giễu Chính Mình
Chương 147 - Chuyện Cũ Của Triệu Uyển Nhu
Chương 148 - Về Nhà Ăn Cơm?
Chương 149 - “Cuộc Cạnh Tranh” Giữa Người Và Chó
Chương 150 - Âm Thầm Nghẹn Khuất
Chương 151 - Căng Thẳng Đến Cứng Đờ Cả Người
Chương 152 - Cả Hai Đều Tủi Thân
Chương 153 - Một Tin Tốt
Chương 154 - Thương Xót
Chương 155 - Mủi Lòng
Chương 156 - Nhung Nhớ
Chương 157 - Hối Hận Muốn Xanh Ruột
Chương 158 - Ngốc Nghếch Đến Khiến Cô Đau Lòng
Chương 159 - Triệu Uyển Nhu Muốn Hắn Xin Lỗi?
Chương 160 - Thái Lãnh Hàn Ngã Xuống
Chương 161 - Triệu Uyển Nhu Đang Khóc?
Chương 162 - Cô “Uy Hiếp” Hắn
Chương 163 - Tin Tưởng
Chương 164 - Mùa Xuân Trở Lại
Chương 165 - Tôi Làm Anh Ấy Phiền Lòng?
Chương 166 - Chuyện Cũ Thời Niên Thiếu
Chương 167 - Sự Tích “Chó Điên”
Chương 168 - Anh Ấy Thì Có Lỗi Gì?
Chương 169 - Chị Đừng Có Bắt Ép Anh Ấy.
Chương 170 - Người Tài Xế Taxi Tốt Bụng?
Chương 171 - Thái Lãnh Hàn Khóc Sao?
Chương 172 - Tôi… Không Giận Em.
Chương 173 - Em… Đã Biết Được… Những Gì?
Chương 174 - “Uy Hiếp”?
Chương 175 - Đang Được Cô… Hôn?
Chương 176 - “Bữa Cơm Đầy Nụ Hôn”
Chương 177 - Suy Nghĩ Vẩn Vơ
Chương 178 - Trống Trải Và Bất An
Chương 179 - Em Mệt Sao?
Chương 180 - Tình Địch Đầu Tiên?
Chương 181 - Em… Làm Gì Thế?
Chương 182 - Sóng Bước Bên Nhau
Chương 183 - Yêu Thầm?
Chương 184 - Người Đó… Là Ai?
Chương 185 - Có Phải Là Em Ép Buộc Anh Đâu?
Chương 186 - Chủ Động Hôn
Chương 187 - Người Bạn Mới
Chương 188 - Đối Lập
Chương 189 - Chia Sẻ Tâm Sự
Chương 190 - Thái Lãnh Hàn Trở Lại “Kiếp Trước”?
Chương 191 - Cảnh Tượng Đau Lòng
Chương 192 - Anh Bình Tĩnh Một Chút Đi!
Chương 193 - Cảm Xúc Tiêu Cực Bùng Phát
Chương 194 - Không Còn Nhà Nữa
Chương 195 - Hoang Mang Và Bất An
Chương 196 - Tỉnh Mộng
Chương 197 - Ý Đồ Hôn Trộm
Chương 198 - Cắn Răng Nuốt Giận
Chương 199 - Lặng Lẽ So Đo
Chương 200 - Băn Khoăn Tự Trách
Chương 201 - Vừa Thương Vừa Tức
Chương 202 - Không Hối Hận, Đúng Không?
Chương 203 - Chuẩn Bị Khiêu Vũ Và Đấu Giá?
Chương 204 - Tiêu Tiền Của Chồng
Chương 205 - Nghiêm Túc Tức Giận
Chương 206 - Chột Dạ?
Chương 207 - Chật Vật
Chương 208 - Tình Địch Đáng Gờm Nhất
Chương 209 - Khích Tướng Vụng Về
Chương 210 - Vết Sẹo Của Thái Lãnh Hàn
Chương 211 - Ơn Cũ
Chương 212 - Tình Địch Chính Thức
Chương 213 - Nhìn Nhau Tóe Lửa
Chương 214 - “Bùa Hộ Mạng”?
Chương 215 - Chua Xót Và Băn Khoăn
Chương 216 - Lại Nghĩ Ngợi Linh Tinh
Chương 217 - Dấu Hiệu Tốt Đẹp
Chương 218 - Phúc Lợi Riêng
Chương 219 - Hắn Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 220 - Lúng Túng
Chương 221 - Trong Lòng Của Hắn Vô Cùng Sợ Hãi
Chương 222 - Vâng, Em Nghe Lời Anh.
Chương 223 - Ai Phải Tin Tưởng Ai?
Chương 224 - Uyển Nhu! Cho Anh Nhé?
Chương 225 - Chấp Nhận Tàn Nhẫn Với Chính Bản Thân
Chương 226 - Anh Không Muốn Em Nữa Sao?
Chương 227 - Một Chốn Đào Nguyên Tiên Cảnh
Chương 228 - Triệu Uyển Nhu Hoảng Hốt
Chương 229 - Thái Lãnh Hàn Tự Đập Đầu Mình
Chương 230 - Sảng Khoái Tột Đỉnh
Chương 231 - Cuồng Phong Bão Tố?
Chương 232 - Là Thực Hay Mơ?
Chương 233 - Thái Lãnh Hàn Chảy Máu Mũi
Thái Lãnh Hàn đảo mắt, ngắm “tọa độ” rồi mở miệng xin phép:
- Vậy...
. chậu này.
.
. để ở cửa sổ.
.
. được không?
- Ừm.
Lâm Thanh Liên khẽ gật đầu. Thái Lãnh Hàn có chút không được tự nhiên đi về phía bệ cửa sổ. Hắn không phải chỉ là ngượng ngùng vì không quen giao tiếp với trưởng bối, mà còn vì trong lòng hắn biết rõ, ở trong phòng này hắn thật ra chỉ là người ngoài.
Triệu Uyển Nhu nhìn bóng lưng cứng ngắc của Thái Lãnh Hàn, lại quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của mẹ mình, cô muốn dựa vào một chậu cây có thể thay đổi thiện cảm của mẹ hiền lành nhà mình đối với Thái Lãnh Hàn, nhưng hình như cũng hơi khó thật. Cô cầm lấy giỏ hoa quả không biết của ai tặng đang đặt trên bàn, quay ra nói với Thái Lãnh Hàn:
- Thái Lãnh Hàn, anh có thể giúp em rửa mấy trái cây này được không?
- Được.
Thái Lãnh Hàn mang theo rổ hoa quả đi vào bên trong phòng tắm của phòng bệnh, nơi có vòi nước và bệ rửa tay.
Lâm Thanh Liên cố gắng nín nhịn đến khi nghe tiếng nước xả xuống mới nhỏ giọng hỏi con gái cưng:
- Sao nó lại tới đây?
Triệu Uyển Nhu cau mày, vừa thương vừa bực hỏi ngược lại:
- Mẹ, bây giờ anh ấy là chồng của con, mẹ ngã bệnh, anh ấy có thể không tới được sao?
Dĩ nhiên là không được. Lâm Thanh Liên bĩu môi. Trong lòng của bà mâu thuẫn như thế đấy. Nếu Thái Lãnh Hàn không tới, bà nhất định sẽ rất tức giận, rất uất ức, rất tủi thân. Nhưng lúc này Thái Lãnh Hàn tới thăm, thì bà cũng không vui.
Cơn khó chịu cứ để trong lòng vô cùng ấm ách, Lâm Thanh Liên tìm cách xả ra:
- Nó tới là được rồi. Sao con lại còn đưa chậu cây đó cho nó cầm? Con có biết cây đó là cây gì không?
Triệu Uyển Nhu nhoẻn cười. Cô chờ câu hỏi này chờ đến muốn nôn nóng luôn rồi. Hắng giọng, dùng ngữ điệu nghiêm nghị, trịnh trọng nhất của mình, Triệu Uyển Nhu nói rành rọt từng chữ:
- Mẹ, con biết. Đó là cây sống đời! Mẹ, con muốn sống đời với anh ấy!
Lâm Thanh Liên há hốc mồm một lúc mới gắt lên:
- Con đừng nói bừa! Con đừng quên, chính nó đã ép buộc con phải gả cho nó, con vốn không hề quen biết với nó, càng không hề yêu nó, vậy mà, con phải làm vợ của nó. Con có biết mấy ngày nay.
.
. mẹ lo lắng đến thế nào, mẹ đau lòng đến thế nào, con có biết không? Mẹ không dám thắp hương cho ông bà của con! Mẹ sợ… ông bà cũng sẽ đau lòng, sẽ trách bố mẹ không thể chăm sóc và bảo vệ tốt cho con… Con có biết không, Uyển Nhu?
Lâm Thanh Liên càng nói càng kích động, giọng của bà vang ra đến mức ba người trong phòng đều nghe thấy, mà Thái Lãnh Hàn vừa lúc tắt vòi nước cũng nghe rõ ràng. Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ra trong nhà tắm, nhìn vào trong gương thấy gương mặt tái mét của chính mình mà trong lòng vừa khinh vừa ghét. Hắn đúng là rất xấu xa, rất hèn hạ. Hắn đã ép buộc Uyển Nhu, đã khiến cho một người mẹ thương con như Lâm Thanh Liên đau lòng, cũng khiến cho một người bố đáng kính như Triệu Chí Hải phải tổn thương. Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy, hắn đúng là tội ác ngập đầy đầu.
Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang đứng ngây ra tự căm ghét bản thân thì ngoài kia, Triệu Uyển Nhu cũng giật thót cả mình khi tiếng nước trong nhà tắm im bặt. Cô lo lắng, không biết Thái Lãnh Hàn có nghe được những lời mà mẹ cô vừa nói hay không. Nếu nghe được.
.
. Triệu Uyển Nhu bỗng có chút chờ mong. Cô mong chờ Thái Lãnh Hàn sẽ bước ra, sẽ giải thích với mẹ cô, sẽ đính chính với người thân của cô về tình yêu mà hắn dành cho cô và tình cảm hắn dành cho người nhà họ Triệu.
Nhưng Triệu Uyển Nhu chờ một lúc vẫn không thấy Thái Lãnh Hàn xuất hiện. Cộng với việc có lẽ là khoảng cách khá xa nên cô cũng không nghe được tiếng lòng của hắn. Sự lo lắng của Triệu Uyển Nhu tăng lên. Nhưng trước mặt cô chỉ trông thấy mẹ của mình tức đến thở hổn hển. Triệu Uyển Nhu đành phải nén lo nhẹ giọng xoa dịu tâm trạng cho Lâm Thanh Liên:
- Mẹ, con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.
- Mẹ có thể không lo lắng được sao? - Lâm Thanh Liên vẫn chưa hết xúc động, gắt. - Tại sao con phải gả cho nó chứ? Nó có thể ra bất kì điều kiện gì, chúng ta có thể đem hết cổ phần của nhà họ Triệu cho nó cũng được, tại sao nó lại hết lần này tới lần khác muốn cưới con? Cuộc hôn nhân này rốt cuộc có nhận được sự chúc phúc thật lòng của ai đâu cơ chứ? Cuộc hôn nhân này chỉ khiến cho con bị người ta chê cười, khinh bỉ và chỉ trích mà thôi. Bản thân của thằng khốn đó bị mọi người khinh rẻ và căm ghét một mình còn chưa đủ, còn muốn lôi kéo con cùng rơi xuống bùn theo hắn, để con phải chịu tiếng xấu, chịu sự bẩn thỉu chung với hắn. Đúng là ác độc mà!
Lâm Thanh Liên nói một hơi dài nhất trong đời của mình từ trước đến giờ. Nói xong, bà vẫn còn chưa hả tức, vỗ n.
g.
ự.
c thở hổn hển. Triệu Uyển Nhu không khuyên được mẹ, ngước nhìn bố cầu cứu.